
, mình muốn uống nước ~~~~”
“Ực ực” uống xong một
bình nước, Tiểu Khê rốt cuộc cũng phát hiện được gương mặt lạ hoắc kế bên, hỏi:
“Cô bé đáng yêu này là?”
“Em họ của Chu Vệ.” Triêu
Huy nói.
“Người của mình nha.”
Tiểu Khê hưng phấn kéo tay của Phương Di, nhiệt liệt hỏi: “Tiểu sư muội, đã gia
nhập vào câu lạc bộ nào chưa? Chưa hả? Vậy có thấy hứng thú với câu lạc bộ nào
không? Câu lạc bộ thiên văn? Chả có ý nghĩa! Câu lạc bộ thư pháp? Khô khan
quá! Câu lạc bộ vẽ tạo hình? Hơi bị trẻ con. Nhìn thấy em dễ thương như
vậy, nhất định có thiên phú đóng kịch, gia nhập câu lạc bộ cosplay của bọn chị
đi? Đến đây, chúng ta ghi danh nào…”
Phương Di bị Tiểu Khê
kích động kéo đi, đáng thương nhìn Triêu Huy: “Sư tỷ… Cứu mạng…”
Thông cảm … Triêu Huy bất
đắc dĩ phất tay một cái.
“Vì vậy mà Phương Di đã
gặp hết các bạn cùng phòng của em rồi hả?” Chu Vệ cười. Cô em họ này luôn là
bảo bối của nhà anh, đánh không được mắng không xong, đã quen cô bé có chút yếu
ớt, không ngờ lại nhanh chóng hòa mình với bạn cùng phòng của cô như vậy.
Triêu Huy cũng cười. Phương
Di bị buộc gia nhập vào câu lạc bộ cosplay xong, được Tiểu Khê đưa về phòng kí
túc, thấy Đông Yến đang hăng hái chiến đấu trước máy vi tính, mây đen ấm ức gì
cũng biến mất hết, lập tức bái sư, hai người cũng rất ăn ý với nhau, trở thành
bạn tốt.
“Anh có thể yên tâm giao
em họ cho em không nhỉ?” Chu Vệ ôm eo của cô, lôi cô vào trong lòng mình.
“Giao cho em làm gì?”
Triêu Huy đỏ mặt nhìn anh. Aizzzz, trước kia cô căn bản không có vẻ mặt vừa yêu
vừa hận của thiếu nữ mới lớn này, kể từ khi quen với anh, vẻ mặt này lại xuất
hiện càng lúc càng nhiều.
“Chẳng phải em là chị dâu
họ của nó sao, dĩ nhiên phải chăm sóc nó nhiều một chút.” Chu Vệ cười. Anh cũng
có thể chăm sóc, nhưng khu sinh hoạt của nghiên cứu sinh và sinh viên chưa tốt
nghiệp không ở gần nhau, có muốn chăm sóc cũng không được nhiều.
Triêu Huy tức giận, khuỷu
tay huých anh một cái: “Ai là chị dâu chứ …”
Người này, có cơ hội là
mặc kệ miệng lưỡi hay hành động, đều muốn chiếm tiện nghi của cô.
“Đừng giận.” Chu Vệ nhẹ
nhàng cười một tiếng, “Anh có kế hoạch rồi. Em cứ tiếp xúc với Phương Di trước,
sau đó từ từ quen biết với người nhà của anh, như vậy em cũng không bị vất vả.”
Triêu Huy hoàn toàn đỏ
mặt, anh thậm chí đã nghĩ đến mức cho cô quen với người nhà của anh, thật là
quá… Quá là… Hết chỗ nói rồi.
Nhớ tới nét mặt của
Phương Di khi biết cô là bạn gái của Chu Vệ, cô hoàn toàn không biết nên cười
hay nên như thế nào.
“Anh, anh có thể nói với
mẹ em đừng gọi cho em cả ngày được không, em không còn là con nhóc nữa đâu.”
Phương Di vừa đùa với Thọ Thọ, vừa ấm ức nói, “Hôm nay ăn cái gì vậy, có
kết bạn với ai chưa, thái độ của thầy giáo thế nào, có bị ai ăn hiếp không …
Phiền chết người!”
“Dì cũng chỉ quan
tâm em thôi mà.” Chu Vệ rất khách quan đánh giá.
“Đứng nói chuyện
mà không thấy đau thắt lưng (*).” Phương Di liếc Chu Vệ một cái, “Dì cả không
quản lí anh, anh đương nhiên có thể nói như vậy.”
*Đứng nói chuyện mà không
thấy đau thắt lưng: Ý nói không biết thực tế mà chỉ mạnh miệng nói xa vời.
“ok, xin lỗi xin
lỗi.” Đối với những chuyện trong nhà này, Chu Vệ hoàn toàn không muốn tham gia
vào.
“Vậy thì giúp em
đi.” Phương Di giả vờ năn nỉ đáng thương nhìn anh họ.
Chu Vệ đột nhiên
cười. Biểu hiện năn nỉ của cô và Thọ Thọ mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh bao quả
là giống nhau như đúc… “Anh nghĩ, vấn đề này em có thể trao đổi cùng sư tỷ của
em, cô ấy cũng là người từng trải.” Chu Vệ vừa nói, vừa ngoái đầu nhìn người
đang chăm chỉ đọc sách trên bàn.
Phương Di nhìn
Triêu Huy, liếc thấy sự khích lệ trong mắt anh họ, lập tức đi qua nói chuyện
này với Triêu Huy.
Triêu Huy suy nghĩ
một chút, nói: “Không biết kinh nghiệm của chị có thể giúp em không. Khi vừa
lên năm thứ nhất đại học, trong nhà cũng không yên tâm để chị ở bên ngoài một
mình, mỗi ngày đều ân cần gọi 3 cú điện thoại hỏi thăm, thật sự là chị cũng
không chịu nổi. Nhưng mà bà của chị lớn tuổi rồi, không thể nói thẳng, cho nên
chị liền chủ động gọi cho bọn họ, nói với họ chị đã làm gì, có cảm tưởng gì,
dần dần, bọn họ cũng quen được chị chủ động gọi điện thoại, nếu chị không gọi
thì có nghĩa là chị đang rất bình thường.”
Phương Di ngẩn
ngơ, vậy cũng được sao? Ừm… thì, đổi bị động sang chủ động, dù không trị tận
gốc được, nhưng có thể xem là một cách tốt. “Cám ơn nha, sư tỷ.” Cô cười cười,
lại hỏi, “Em có thể chơi game trên máy tính của chị không?”
Khi Đông Yến sư tỷ
nói cho cô biết, Triêu Huy sư tỷ là chị dâu của mình, lúc ấy cô như ngây dại.
Ban đầu, nghe Tĩnh Tĩnh sư tỷ nói “người của mình”, cô còn kỳ vọng Tĩnh Tĩnh sư
tỷ cùng anh họ là một đôi kia, thật không ngờ… nhưng mà, sau khi lấy lại tinh
thần, cô thản nhiên chấp nhận sự thật này. Dựa theo ba “tiêu chuẩn kén vợ” của
anh họ, Tĩnh Tĩnh sư tỷ hiển nhiên không phù hợp, Tiểu Huy sư tỷ có lẽ là người
duy nhất phù hợp với chúng. Sau đó, các sư tỷ còn nói rất nhiều công tích vĩ
đại của Tiểu Huy sư tỷ, cô đã biết cái gì là tiêu