
a sổ cũng thay đổi, còn thêm rất nhiều
rất nhiều thứ nữa…
Khi Chu Vệ mang món chính
ra, anh thật sự bị căn phòng dọa hết hồn… Loại kinh sợ này không khác gì chuyện
mỹ nữ ở trên mạng trước và sau khi bỏ lớp trang điểm hiệu quả chấn động như
nhau. Nếu một ngày nào đó bạn anh đột nhiên trở về, có thể nghĩ tới mình đã cầm
nhầm chìa khóa của người khác rồi hay không? Hay là nên vào lấy máy chụp ảnh
lại nhỉ tránh cho việc anh hoa mắt nhìn nhầm. Anh cũng biết là mình mua cũng
khá nhiều… Nhưng mà, có tác dụng lớn đến như vậy sao? Anh ảo não kinh hãi kiêm
nghi hoặc quay về phòng bếp.
Chờ toàn bộ đồ ăn đã dọn
lên bàn, Triêu Huy nhanh nhẹn hoàn thành nốt công việc sắp xếp đồ đạc.
“May mắn là hôm nay anh ở
nhà.” Chu Vệ cảm khái.
Triêu Huy khó hiểu nhìn
anh.
“Nếu không về tới nơi
không chừng anh còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà đấy?”
Triêu Huy bị chọc cười:
“Anh không thấy bây giờ rất ổn sao?”
Phải, đương nhiên là rất
ổn, lúc trước anh không rõ cô nói nơi này giống nhà là có ý gì, hiện tại rốt
cục đã biết, thật sự là… Rất giống nhà, cần phải thích ứng mới được nếu không
đến ngày mai tan tầm trước khi vào cửa chỉ sợ lại bối rối, luật sư bình thường
nghiêm túc về nhà lại thấy khẩn trương.
“Xem ra lần này em rất
hăng hái.” Chu Vệ vừa giúp cô dọn dẹp bát đũa, vừa nói, nếu cô tích cực vì anh,
dĩ nhiên anh rất hạnh phúc.
“Chuyện đó liên quan đến
lợi ích của khách khứa.” Triêu Huy hợp tình hợp lý nói xong, sau đó vui vẻ đi
rửa chén.
Khách? Chu Vệ nghiền ngẫm
nghiên cứu từ này, anh chưa bao giờ xem cô là khách, mà cô… dường như cũng chưa
bao giờ coi mình như một vị khách cả.
Tắm rửa xong, Triêu Huy
hưng phấn vô cùng, phi lên giường lăn qua lăn lại, chỉ còn thiếu nước chưa kêu
“Thật là hạnh phúc, thật là hạnh phúc” thôi.
Nhìn người nào đó đang
lăn lộn trên giường rất kì quái, Chu Vệ nhịn không được hỏi: “Thoải mái như vậy
sao.”
“Anh muốn thử không?”
Triêu Huy cuốn lấy chăn ngồi dậy, có lòng tốt chia sẻ.
Chậc chậc chậc, khách đây
ư? Chu Vệ lắc đầu, có ai đến nhà người khác mà “khách khí” đến trình độ này
không vậy?
Theo lệ cũ, sau khi Triêu
Huy tắm rửa xong, Chu Vệ liền đưa cô trở về phòng kí túc.
Trên đường quay về nhà,
nhận được điện thoại của lão Trương gọi đến.
“Vụ án ngày kia cậu xem
đến đâu rồi?” Lão Trương hỏi.
“Chưa có xem.” Chu Vệ
thành thật trả lời.
“Cái gì!” Lão Trương thét
chói tai, “Vụ án quan trọng như vậy, cậu thản nhiên không xem qua, vậy cả ngày
hôm nay cậu làm cái quái gì vậy?”
“Làm người đàn ông mẫu
mực.”
“Hả?”
“Đưa bà xã đi thi,
hầu hạ bà xã đi mua sắm, nhìn bà xã trang trí phòng, nấu cơm cho bà xã, sau đó
đưa bà xã về kí túc, đây không phải là người đàn ông mẫu mực thì là cái gì?”
Lão Trương ngây ngốc, cậu
ta nói những lời này là oán thầm hay là sung sướng đây? Chu Vệ hẳn là
không phải vui vẻ đến rạng rỡ cả mặt chứ, khẳng định là thầm oán, nhất định.
“Cậu không phải nghĩ làm
người đàn ông mẫu mực là phải ngoan ngoãn đem người đuổi về phòng ngủ, không
thể giữ lại qua đêm đấy chứ?”
Chu Vệ trầm mặc… Cái
người này chẳng lẽ trong não chỉ toàn ý đồ đen tối thôi sao? Anh hiếm có khi
nào cao hứng như vậy, liền bị tên này bóp chết, thực không đáng.
“Tôi đoán sai sao? Hay là
vì cậu đã làm cơm còn muốn rửa chén nữa cho nên thấy không thoải mái?”
Chu Vệ lại trầm mặc,
người này đúng là đang mặc định anh không thoải mái.
Bọn họ luôn là ai nấu cơm
thì người kia rửa chén, có gì không đúng? Lão Trương này, nhất định là trong
nhà chuyên môn bị ức hiếp nên mới “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử” đây mà.
Kết thúc đợt thi, một học
kì cứ như vậy mà trôi qua, kì nghỉ xuân cũng đã bắt đầu.
35 ngày xa cách, theo kế
hoạch, Chu Vệ thấy hoàn toàn không cần phải lo lắng, cũng nên xa cách một thời
gian, để cho người nào đó còn có thời gian ngẫm nghĩ. Quan trọng là Trần Triêu
Huy căn bản không có tinh thần giác ngộ, ngờ ngệch khiến cho người ta phải phát
điên, nhưng cũng không thể nói cô hoàn toàn không có thay đổi gì, ít nhất cô
đối với người bên ngoài cũng không bao giờ tùy ý như vậy, ngay cả bạn trai
trước cũng không được hưởng đãi ngộ này. Đưa cô đến nhà ga, sắc mặt tiểu tử kia
liền biến sắc, nhưng người nào đó vẫn vô tâm vô phế hỏi tại sao thời tiết lạnh
như thế này anh không chịu vào xe mà ngồi, nếu anh là Dương Cảnh, chỉ sợ lúc
này đã nằm trong bệnh viện truyền máu —— bởi vì đã bị phun hết mất rồi.
Vài ngày sau khi Triêu
Huy đi khỏi, anh cũng thu xếp mang theo Thọ Thọ trở về nhà. Tuy rằng từ trường
về nhà không xa lắm, nhưng bình thường anh cũng không hay về. Bởi vì trong nhà
chưa chắc đã có ai, cha già thì thường xuyên ra ngoài giải quyết công việc, mà
mẹ già lại thích tụ tập với mấy người bạn thân thiết, anh ở nhà một mình cũng
thật buồn chán. Lúc có người ở nhà cũng thực là phiền toái, mẹ già cả ngày bởi
vì một chuyện không đâu vào đâu tới làm phiền anh, làm cho anh phiền không chịu
nổi. Thật may trong khoảng thời gian này công việc anh có vẻ bận bịu, mẹ già
đại khái cũng biết khó khăn của anh, không đến quấy rầy anh nữa, bên tai