
thanh
tịnh đi không ít.
Vừa mới được vài ngày,
anh lại ngay lập tức thường xuyên nhớ tới cô, lúc ăn cơm, lúc cùng Thọ Thọ đi
chơi, khi làm việc…
Nhớ nhung cũng khiến cho
người ta thật khổ sở.
Trần Triêu Huy cũng rất
buồn chán, mùa đông ở phía nam rất lạnh, không muốn đi ra ngoài, chỉ nằm mốc
meo trong nhà.
Ông ngoại Trần gia quan
sát mấy ngày, cùng bạn già nói chuyện: “Đứa nhỏ kia hình như đang có tâm sự gì
phải không?”
“Ông cũng thấy à?” bà ngoại nhìn Triêu Huy đang nằm trên ghế sofa ôm ôm cái gối cứ một chốc
lại lật qua lật lại.
Đứa nhỏ này, muốn nói nó
có điểm gì không thích hợp bọn họ thực không thể nói rõ ràng, hình dung thế nào
cũng không rõ, nhưng là cảm thấy cô tuy chuyện gì cũng làm tốt nhưng lại thiếu
một chút tinh thần, thiếu đi sự hưng phấn...
“Hay là bà ra hỏi nó đi.”
“Hỏi thì có ích lợi
gì, con bé là đứa kín đáo, có tâm sự gì đều giữ ở trong lòng cả.” bà ngoại
suy nghĩ một lát, nói thêm, “Hay là Hải Viện lại nói gì không đúng?”
Aizz, đối với hai mẹ
chúng nó, đời trước không biết có phải kẻ thù hay không, chưa từng có lúc hợp
nhau, vừa thấy mặt liền giận dỗi. May mắn Tiểu Huy là một đứa không thích tranh
cãi, bằng không nhất định ngày nào trong nhà cũng ồn ào, quan hệ của mẹ con
chúng nó lại càng căng thẳng.
Hải Viện vất vả đi du học
từ Mỹ trở về, vốn tưởng mẹ con sẽ vì xa nhau mà sẽ hòa giải, nào ngờ còn chưa
ngồi ấm chỗ, lại bởi vì một vấn đề mà cục diện lại lâm vào bế tắc.
Trần Hải Viện hỏi: “Nghe
nói người ở thành phố B nơi nơi đều là làm quan lớn, con cũng nên tìm lấy một
người mà dựa dẫm?”
Lực sát thương mười phần…
Trần Triêu Huy đang vùi đầu ăn cơm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai vị lão nhân gia còn
chưa kịp nói gì, Trần Hải Viện còn nói: “Không có người dựa dẫm? Mẹ nghĩ con
cũng chỉ là một con nhóc mà thôi.”
“Con nhóc cũng là do mẹ
sinh ra.” Trần Triêu Huy thản nhiên đáp lại một câu.
“Hừ, gien của ta vô cùng
ưu tú, chỉ sợ là di truyền hết những yếu kém của người khác.” Trần Hải Viện vẻ
mặt chán ghét.
Trần Triêu Huy đã sớm
quen biểu hiện của mẹ cô khi nhắc đến người kia, có điểm bất mãn: “Người khác
là ai?”
Chỉ một câu này thôi,
khiến cho bữa cơm đoàn viên lại trở nên khó nuốt.
Aizz, hai lão nhân gia
nghĩ lại cũng chỉ có thể than vắn thở dài. Trần Duy Ý định tìm cháu gái nói
chuyện, khuyên giải cô, điện thoại của cô bỗng vang lên, ông đành phải để sau.
“Tôi Triêu Huy đây.” Chỉ
thấy Trần Triêu Huy lười biếng tiếp điện thoại, động tác chuyển kênh trên tay
cũng không vì thế mà dừng lại.
Bên kia truyền đến một
giọng nói quen thuộc: “Em vẫn đang ngủ à?”
Triêu Huy lập tức giật
mình, điều khiển trong tay cũng suýt văng ra ngoài… Hô, may mắn là bắt lại
được.
“Không, không có… Em đang
xem tivi thôi.”
Cô vội vàng nói, bây giờ
đã là bốn giờ chiều, còn hỏi cô đang ngủ sao?
“Nghe qua có vẻ rất
giống.”
Giọng nói uể oải của cô
Chu Vệ nghe được vài lần, hơn phân nửa đều là vào giữa trưa, cho nên anh đoán
khi đó cô đang ngủ.
“Ừ… Tìm em có việc gì
vậy?” Trần Triêu Huy không giải thích, trực tiếp nói sang chuyện khác.
“Không có việc gì thì
không thể tìm em sao?” Chu Vệ hỏi lại cực kỳ hợp tình hợp lý, khiến cho Triêu
Huy không còn lời nào để nói.
“Quả thật đúng là có chút
việc.”
Chu Vệ cười cười, nói:
“Máy tính trong văn phòng
anh có vấn đề, lúc trước vẫn bình thường, tự nhiên vừa rồi màn hình đen xì, một
lúc sau cứ sáng lên rồi lại tắt, thử vài lần đều không được, có ít tài liệu để
trong máy tính, trợ lí lại không chuẩn bị tài liệu dự bị, anh lại cần gấp.”
“Tìm vài người thử sửa
xem, nếu không có ai em có thể giới thiệu…”
Trần Triêu Huy đề nghị.
“Vô ích thôi” Chu Vệ trực
tiếp loại bỏ phương án này, “Đã tìm ba người rồi, nhưng họ đều bó tay.”
Trần Triêu Huy suy nghĩ
một chút, hỏi: “Máy khởi động bình thường?”
“Rất bình thường, ba vị
nhân viên chuyên nghiệp có thể đảm bảo.” Chu Vệ cố ý nhấn mạnh bốn chữ
nhân viên chuyên nghiệp.
Trần Triêu Huy nghe ra
anh đang rất tức giận có chút bườn cười, quả thực anh cũng có lúc phải nổi cáu,
xem ra tài liệu này thật sự rất quan trọng với anh.
“Màn hình thế nào?” cô
hỏi tiếp: “Có phải là máy tính để bàn không?”
“Đúng là máy tính để bàn
nhưng màn hình không có vấn đề, đã thử bằng cách nối vào máy khác rồi.”
- Ừm.. Có khi là do RAM
không nhỉ? Lúc vận hành có nghe thấy tiếng tít … tít… tít không?” Cô lại hỏi.
Đợi một lát, điện thoại
truyền đến cho một người khác, giọng điệu có vẻ hơi bực mình:
”Tôi là nhân viên
sửa chữa YYY của công ty máy tính XXX số một thành phố, ổ cứng bình thường,
màn hình máy cũng bình thường, chúng tôi mỗi một phần đều test qua, tất cả đều
rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao màn hình lại đen, cô không tin sự
chuyên nghiệp của chúng tôi ư ?”
Trần Triêu Huy ngẩn ra:
“À, cám ơn.”
Chu Vệ nghiêm mặt tiếp nhận
điện thoại, anh đương nhiên biết việc gọi cho một sinh viên giúp đỡ, chính là
khiêu chiến lòng tự trọng của ba vị này, nhưng anh cũng không buồn để ý, anh đã
cho bọn họ cơ hội, chẳng qua bọn họ làm không tốt mà thôi.
“Thế nào?” Anh hỏi.
T