
bán hàng nhiệt tình tán thưởng, “Bộ quần áo này thật sự là rất hợp với vị
tiểu thư đây, mặc đi ra ngoài, nhất định là ai cũng ngoái đầu, khiến người
người phải hoa mắt nha.”
“… Phải không vậy?” Triêu
Huy nuốt nuốt nước miếng, đương nhiên là sẽ hoa mắt, gắn đầy kim tuyến đây này.
Cô bán hàng nhiệt tình
thuyết phục: “Đúng vậy, bộ quần áo này là mẫu mới nhất của năm nay, vừa mới
tung ra thị trường không lâu, tiểu thư liếc mắt một cái liền nhìn trúng, thật
sự là quá lợi hại. Chị nhìn xem, có phải chị mặc vào cả người đều khác hoàn
toàn? Có phải rất chói mắt hay không? Mặc bộ này hơn hẳn bộ trước
~~~~~~~”
“Đúng là không thể bì
được.” Xem kỹ nửa ngày, Chu Vệ rốt cục lên tiếng, “Vẫn là bộ trước đó có vẻ
nhìn thuận mắt hơn, mặc bộ này là quần áo mặc em chứ không phải là em mặc quần
áo, rất kì cục.”
Triêu Huy thở dài nhẹ
nhõm một hơi, cô thực sợ anh sẽ bị vị tiểu thư kia thuyết phục. [Sa: Đừng lo
chị ,Vệ ca có con mắt tinh tường mà'>
Mà chị gái bán hàng nhất
thời xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải. Người yêu luôn là người thuyết
phục khách hàng tốt nhất, đàn ông bình thường không phải thích bạn gái mình ăn
mặc xinh đẹp rực rỡ để người khác ngắm nhìn rồi khen ngợi hay sao? Cặp đôi này
sao lại đặc biệt như thế?
Chu Vệ nhìn nhìn, chọn
một bộ quần áo màu nâu đưa cho cô, chọn một chiếc thắt lưng khác, lại bảo
cô đổi đôi giày cao cổ thay vào đó là một đôi giày thích hợp với cô hơn.
A, hiệu quả cũng không tệ
lắm, vừa rồi bộ kia gợi cảm có thừa, có vẻ cô yểu điệu quá mức, hiện
tại là cứng mềm vừa phải, nhu hòa vừa phải, rất hợp với tính cách của cô…
[Sa: Đấy đấy chỉ có anh là hiểu chị nhất'>
Kết quả, Triêu Huy đương
nhiên cũng mua không ít… Cũng đủ thỏa mãn vài loại phong cách mà Chu Vệ thích.
Thực sự khiến cho người
ta không nói lên lời là đến khi đến cửa hàng đồ gia dụng, khao khát mua sắm của
Triêu Huy mới có cơ hội bành trướng.
Sofa, ga trải giường, rèm
cửa sổ, bàn trà… Mỗi thứ cô ấy thấy thích liền mua, cái này rất tốt, cái kia
cũng không tệ…
“Loại ga trải
giường này rất hữu dụng, chỉ cần phủ lên, sau đó kéo khóa bốn góc là được, thật
tiện lợi. Hơn nữa, anh không thấy sờ nó rất thoải mái sao? Nhất định là ngủ
trên đó rất dễ chịu?” Triêu Huy kiềm chế không được xúc động nói.
Chu Vệ theo trực giác đã
muốn tránh đi ánh mắt lónh lánh của cô… Rất chói mắt, chói mắt đến mức người
bán hàng vốn đang cùng đi bên cạnh không biết khi nào đã hổ thẹn rời đi —— lời
kịch của bản thân đều bị khách hàng nói hết, cô còn cái mặt mũi gì ở lại chỗ
này? Anh chưa bao giờ thấy cô nhiệt huyết dâng trào như thế này… Khó có thể tự
kiềm chế.
Nhưng với quyền lợi của
người thực tế sử dụng, anh cảm thấy mình cũng nên lên tiếng bảo vệ quyền lợi
của mình mới phải.
“Anh cảm thấy chất vải
này có chút… Khụ, trơn nhẵn như thế này anh không quen dùng, quan trọng hơn là,
không biết kích thước giường như thế nào, nếu mua về không vừa lại không dùng
đến.”
Vậy mà Triêu Huy lại
cười, nói: “Em biết mà, sẽ không mua nhầm. Anh dùng một thời gian sẽ quen, thật
sự rất thoải mái, nhất định phải thử xem. Chị bán hàng, phiền chị lại đây một
chút.”
“Không, không phải…” Chu
Vệ ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bán hàng vẻ mặt tươi cười
cùng cô vẻ mặt hạnh phúc thảo luận vấn đề chi tiết. Ai…
Có một thì có hai, có hai
tất có ba, có ba thôi thì… Chu Vệ bắt đầu hoài nghi hôm nay quyết định đi mua
sắm có phải là rất sai lầm hay không, anh hẳn là nên tìm hiểu thói quen mua sắm
của Triêu Huy trước, nếu không thì không cần phải ngây ngốc đến đây.
Đợi đến khi tính tiền,
Chu Vệ phải dùng hết phiếu mua hàng mà vẫn còn chưa đủ, Triêu Huy nhanh tay
giành trước đưa thẻ tín dụng của mình. Sau khi nhìn hóa đơn thanh toán , Chu Vệ
hết chỗ nói, rồi đưa cho Triêu Huy, Triêu Huy cũng không biết phải nói gì.
Nhớ tới lúc trước còn
thảo luận về vấn đề “kiềm chế”, hai người thật sự thật sự đúng là hết chỗ nói
rồi.
Chu Vệ thầm nghĩ nếu có
thể chấm điểm về tự chủ, anh tuyệt đối có thể lấy điểm 10, sao hôm nay lại
mất hết tiêu chuẩn đến vậy? Anh yên lặng nhìn về phía người bên cạnh… Chắc
chắn, về sau nếu cùng cô đi mua sắm nhất định sẽ không mang nhiều tiền, cũng
không cần mang nhiều phiếu mua hàng nữa.
Còn Triêu Huy thầm nghĩ
nếu nói có thể chấm điểm về khả năng mua sắm, cô tuyệt đối chỉ được có 3 điểm,
sao hôm nay lại hăng hái như vậy? Cô yên lặng nhìn về phía người bên cạnh… Chắc
chắn, từ nay về sau cùng anh đi mua sắm phải nhớ kĩ lập một danh sách trước khi
đi mới được.
Hai người phải vất vả lắm
mới về tới nhà, Triêu Huy mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng rất hăng hái muốn nhìn
thấy thành quả của ngày hôm nay.
Chu Vệ không nghĩ mình
lại trở nên như vậy… Có vẻ bất bình thường, liền lấy cớ vào phòng bếp làm cơm
tối.
Sau đó, Triêu Huy liền
một mình bắt tay trang hoàng lại căn phòng. Lần đầu tiên đi vào trong đầu
cô đã nghĩ tới khung cảnh một gia đình nhỏ ấm áp hạnh phúc, hôm nay rốt cuộc
cũng có thể biến bức họa kia thành sự thật.
Vì thế, sofa thay đổi vị
trí, bàn trà khoác bộ cánh mới, rèm cử