
rần Triêu Huy cầm một
cái quả táo, mạnh mẽ cắn một miếng: “Ha ha, về cơ bản em đã đoán được nguyên
nhân.”
“Nguyên nhân là gì?”
“Nguồn điện.” Cô lại cắn
thêm một miếng,
“Không phải nguồn điện
bên trong ổ cứng, mà là nguồn điện cung cấp không ổn định, em nghĩ các anh nên ấn
chặt lại phích cắm hoặc đổi cái ổ cắm khác đi là được.”
ChuVệ: “…”
Cúp điện thoại, Trần
Triêu Huy cười tủm tỉm cắn quả táo, tưởng tượng tình hình của Chu Vệ bên kia.
Trần Duy Ý cùng bạn già
quay mặt nhìn nhau, như thế nào lại trở nên vui vẻ như vậy ? Đúng là người trẻ
tuổi, thay đổi thật nhanh chóng. Cuộc điện thoại vừa rồi, hẳn là bạn tốt gọi
tới rồi? Hy vọng có thể thường xuyên gọi đến nữa.
Cúp điện thoại, Chu Vệ
nhìn lướt qua ba vị nhân viên bảo trì đang khiêu khích, xoay người rút phích
cắm, ấn chặt lại, nhẹ nhàng mà khởi động lại.
2 phút sau, tất cả mọi
người ngây ra, này… Quả thật là tài năng.
Mọi người rốt cuộc cũng
hiểu được cái liếc mắt vừa rồi của Chu Vệ là ý gì…
“Ha ha, coi như đây là
kinh nghiệm đi,” Lão Trương hòa giải, nhưng càng nói lại càng thấy được là năng
lực ba người kia không cao, làm cho người ta càng thấy quẫn bách.
Tiễn người, lão Trương
lau mồ hôi lạnh: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy không, biểu hiện của ba vị kia thật
phong phú.”
Chu Vệ không nói gì, chỉ
ngồi xem tài liệu.
“Chu Vệ, bạn của cậu thật
lợi hại .” Lâm Thích tán thưởng nói.
“Không chỉ là bạn bè đâu
~~” lão Trương nhiều chuyện nói chen vào.
Lâm Thích thấy được bầu
không khí màu hồng, kinh ngạc nói: “Chu Vệ hóa ra cậu là hoa đã có chủ rồi?
Thật đáng tiếc, nhiều em gái xinh đẹp còn đến nhờ tớ làm mối cho đấy.”
“Đáng tiếc cái quỷ, cậu
ta có chủ, cơ hội không phải dành cho cậu sao?” Lão Trương nhíu mày nói thêm.
“Chu Vệ, Trần sư muội khi nào thì về? Chúng ta dù sao cũng thật có phúc. Dù sao
cũng là người một nhà, cũng sẽ không chiêu đãi khách qua loa chứ.”
Chu Vệ ngẩng đầu liếc mắt
một cái, nói: “Ở nhà chúng tôi, kinh tế là độc lập.”
Vậy là có ý gì? Lão
Trương nhìn về phía Lâm Thích.
Lâm Thích nghĩ nghĩ, nói:
“Đại khái là nói, luật sư ở nhà cần lên tiếng hỗ trợ, hay là muốn trả tiền phí
sinh hoạt.” [Sa: chắc xoáy việc anh bị vợ chèn ép'>
Tâm thật sự là ngoan độc
a… Lão Trương trong lòng rơi lệ.
Buổi tối, trên Video trực
tuyến.
“Nói đi, em gặp chuyện gì
không vui vậy?” Chu Vệ một chút cũng không biết nghệ thuật khéo léo.
“Chẳng có gì không vui
cả.” Trần Triêu Huy phủ nhận cũng rất trực tiếp.
“Vậy sao giọng điệu lại
rầu rĩ đến vậy?”
Trần Triêu Huy trừng mắt,
không hỏi anh vì sao lại nghe ra như vậy, dù sao anh cũng có chỗ hơn người, cô
hỏi cũng không biết được. Cô không muốn nói, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi,
nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ cô lại cảm thấy…
“Anh không có nghĩa vụ
phải nghe em phàn nàn.” Cô nhắc nhở anh.
Chu Vệ nghe xong, cúi đầu
cười khẽ, thông qua tín hiệu truyền tới hình ảnh mơ hồ nhưng vẫn làm cho người
ta cảm thấy tâm động như trước, anh nói:
“Anh quả thực không có
nghĩa vụ, nhưng mà, Triêu Huy, than thở với bạn bè là chuyện bình thường, em để
ý cái gì?”
Bạn bè?
Trần Triêu Huy bị từ ngữ
quen thuộc này làm cho sửng sốt, bọn họ hóa ra đã là bạn bè ư. Có tâm sự, tìm
bạn bè nói hết, quả thật là chuyện bình thường.
“Chẳng lẽ em không tin
anh, sợ anh tiết lộ sao?” Chu Vệ lại truy kích.
“Đương nhiên không phải…”
Trần Triêu Huy do dự, chậm rãi kể ra tâm sự của mình.
Cô và mẹ đương nhiên
không phải là quan hệ từ nhỏ đã xấu như vậy, đại khái là thời gian năm cô học
lớp một lớp hai, cô thường xuyên hỏi mẹ về chuyện của ba, ban đầu mẹ vẫn trả
lời cô, nhưng lâu dần cô vẫn hỏi đi hỏi lại mẹ cũng không còn kiên nhẫn nữa,
thậm chí gắt gỏng. Mà mẹ là một người tham công tiếc việc, không có nhiều thời
gian ở cùng cô, khoảng cách giữa hai mẹ con càng ngày càng lớn, cuối cùng khi
cô lựa chọn đại học A, cảm xúc của mẹ liền đến cực điểm, chẳng những tìm mọi
cách ngăn cản, ngăn cản không được chuyển qua châm chọc khiêu khích, thậm chí
nói cũng không cần suy nghĩ. Có đôi khi, cô thật sự thực hoài nghi, mẹ có phải
là giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt, đem hận ý với ba trút hết lên người cô
hay không?
“Nói như vậy, ba của em ở
thành phố B?” Chu Vệ hỏi.
“Vâng, em biết ông ở
đâu.” Trần Triêu Huy bình tĩnh trả lời, “Lúc trước là muốn thấy ông, xem người
cho em một nửa gien là người như thế nào, hiện giờ em không còn suy nghĩ đó
nữa. Với em mà nói, hiện tại người nhà vậy là đủ rồi, ông có tồn tại hay không,
quả thật không còn quan trọng nữa.”
Ý nghĩ này là sau khi bà
ngoại bị bệnh mới xuất hiện, quý trọng những thứ trước mắt vẫn là quan trọng
hơn.
“Vẫn còn chưa đủ, tương
lai em sẽ có nhiều người nhà hơn.” Cô sẽ có ông xã, có bé con, có một gia đình
nhỏ của chính mình.
“Có lẽ vậy, chị họ của em sắp kết hôn, em muốn làm phù dâu.” Nói tới đây, Trần Triêu Huy rốt cục
cũng cười, “Em có chút chờ mong.”
“Chúc mừng nhé, khai
giảng nhớ đem ảnh cho anh xem.”
“Được, nhưng anh đừng nên
kì vọng nhiều.” Trần Triêu Huy dừng một chút, nói: “Cám ơn anh, Chu Vệ.”
“Là