
i người con gái không có ý đồ tốt. Anh không phải sợ phải chống lại
người kia nhưng là anh thấy rất phiền toái, em hiểu chưa?”
Triêu Huy đương nhiên
không hiểu, dù sao có người hiểu đã là tốt rồi, Chu Vệ nhìn đồng hồ, nói: “Anh
phải đi trước, các em cứ từ từ ăn.”
Anh vừa nói lời này,
Triêu Huy tự giác giật lấy tờ hóa đơn ôm vào lòng, Chu Vệ cũng sớm quen hành
động của cô, tự nhiên đưa tay ra trước mặt cô, nói: “Đưa cho anh.”
Triêu Huy lắc đầu, lần
này nhất định cô phải giữ lấy hóa đơn, đánh chết cũng không đưa cho anh.
Chu Vệ không đổi sắc
mặt, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay anh bề bộn nhiều việc, nếu không kịp đi
làm không biết đêm nay khi nào mới tan ca, chó yêu trong nhà nên làm thế nào
cho tốt đây?” [Sa: vỏ quýt dày có móng tay nhọn'>
Triêu Huy nhanh chóng đưa
tờ giấy đặt vào tay anh, thúc giục nói: “Anh đi nhanh đi.” Cô không muốn buổi
tối cũng phải đi làm bảo mẫu cho cún đâu.
Chu Vệ lúc này mới hài
lòng đi tính tiền: “Giữa trưa đừng quên tới nhé.”
Ba người bên cạnh ngẩn
ngơ nhìn Triêu Huy.
“Tiểu Huy Huy,” Tiểu Khê
hâm mộ lại khó có thể tin nói, “Cậu và đại thần ở chung ?”
Phốc! Triêu Huy phun ra
một ngụm trà…
Vất vả lắm mới làm cho
mọi người tin sự trong sạch của cô so với Bạch Tuyết còn trắng hơn, Triêu Huy
mệt chết khiếp, kết quả là tới giờ lên lớp, cô liền nhanh chân chạy đến phòng
học, trong lòng âm thầm lo lắng không biết mình giải thích như vậy liệu mọi
người có tin không.
“Làm sao bây giờ?” Đông
Yến nhìn Tĩnh Tĩnh, hỏi.
Tĩnh Tĩnh thở dài: “Gia
trưởng đã lên tiếng , tớ còn có thể làm sao được?” Chu Vệ nói không sai, đây là
chuyện của cô và Lan Linh, không có liên quan chút gì với Tiểu Huy, không nên
cuốn Tiểu Huy vào. Nhưng cô khó chịu là Tiểu Huy Huy rõ ràng là người của cô,
Chu Vệ kia lấy quyền gì mà dùng khẩu khí người của mình mà lên tiếng! Tức chết
đi được!
Thời gian nhanh chóng
trôi qua, cuối cùng cũng đến buổi trưa.
Triêu Huy đứng ở ngoài
cửa, cầm cái chìa khóa chần chừ mất 10 phút, rốt cục cũng mở cửa. Cô thò cái
đầu vào trước, nhìn nhìn, không phát hiện vật gì có tính uy hiếp. OK, có lẽ là ở
trong bếp, cô thật cẩn thận đóng cửa lại, đổi dép đi trong nhà, nhẹ nhàng đặt
balo xuống sôfa
Cô bình ổn lại bản thân,
chậm rãi tiến vào bếp, tiện tay túm lấy gạt tàn trên bàn, cẩn thận trước thôi,
vạn nhất, vạn nhất cún con kia đột nhiên phát cuồng, ít nhất cô cũng không đến
nỗi tay không tấc sắt.
Đứng ở cạnh cửa bếp, cô
nghiêng ngó nhìn khắp nơi, thấy rồi! Cún con đang cuộn mình nằm trên chiếc
“giường” làm bằng miếng vải bông, mắt nhắm nghiền, cái đuôi không hề phe phẩy,
rất là an nhàn.
Hình như cảm nhận được
ánh nhìn chăm chú của cô, cún con giật mình, chậm rãi mở to mắt, nhoài người
đứng lên, nhìn cô chằm chằm.
Triêu Huy lông tơ đột
nhiên dựng đứng, nở nụ cười miễn cưỡng, cổ họng run rẩy nói: “Thọ Thọ, mày, mày
tỉnh rồi ạ?”
“Gâu!” Thọ Thọ kêu một
tiếng, cô lui hai bước.
“Thế này, Thọ Thọ, ta,
chúng ta làm một cái giao dịch đi, ta đến cho chú mày ăn chú mày đừng kêu, cũng
đừng nhìn ta, càng không được lại đây, được không?”
“Gâu!”
“Chú mày đồng ý hả? Này…
Ta đi qua nha, chú mày không được lại đây, trăm ngàn lần không được lại đây,
trong tay ta có vũ khí đó…”
“Gâu!”
Tốt lắm, xem ra thỏa
thuận đã xong. Triêu Huy lá gan cũng to ra, cố gắng đi vào bếp, mở tủ bát, sau
đó đứng ngây ngốc.
Không hề có bóng dáng của
sữa bột, chỉ có một tờ giấy viết: tối qua anh quên mất, Thọ Thọ đã cai sữa, cần
đồ ăn bình thường. Kế tiếp là cái gọi là danh sách “đồ ăn bình thường”… Thịt
bao nhiêu gam, protein thì thế nào, vitamin thì ra sao…
Hóa ra, cô không chỉ là
bảo mẫu cho cún, mà còn là đầu bếp cho nó!!!
Cam chịu số phận Triêu Huy
chỉ có thể ngoan ngoãn xuống bếp, nấu đồ ăn cho Thọ Thọ.
Lấy một miếng thịt từ
trong tủ lạnh ra, Triêu Huy chậm rãi lấy dao thái, đang suy nghĩ nên ngũ mã
phanh thây xắt như thế nào, đột nhiên lông tơ cô lại dựng lên, một cảm giác
quen thuộc truyền tới từ mắt cá chân…
“Gâu gâu gâu!” Thanh âm
trong trẻo mà chói tai vang lên…
Oa!
Một trận đất rung núi
chuyển.
Chu Vệ về nhà, rất tự
giác đi một vòng quanh nhà thị sát.
Tốt lắm, Thọ Thọ còn
sống, yên ổn phe phẩy cái đuôi, nhìn thấy anh trở về còn hưng phấn nhào đến.
Nhưng mà… Thực rõ ràng, phòng khách cùng phòng bếp không có gì, sàn cũng sạch
sẽ dị thường, còn có… Lưỡi của con dao thái hình như bị xoắn rất kỳ lạ, gạt tàn
cũng không rõ tung tích.
Không thể yêu cầu quá
cao, anh nghĩ, cứ từng bước từng bước một tiến lên.
Ngày thứ hai.
Tình hình không tồi, gạt
tàn đã trở lại, cũng nhiều thêm một con dao mới, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh lại
hao kinh người, làm cho anh không thể không nghi ngờ khẩu vị của Thọ Thọ.
Không biết cô làm bao
nhiêu lần mới thành công.
Ngày thứ ba.
Nơi hoạt động đã lan ra
đến phòng khách, bởi vì trên sôfa có dấu vết. Cô rời đi vội vàng, sách giáo
khoa cũng quên mang theo.
Thọ Thọ trở nên hoạt bát,
anh biết.
Ngày thứ tư.
Trên cơ bản hẳn là tốt,
chỉ là sôfa đã được giặt sach, toàn bộ chén dĩa cũng thay mới.
Ngày thứ năm.
Ủ