
này, Chu Vệ trong lòng nghĩ.
“Một luật sư xuất sắc,
hành động chỉ căn cứ theo sự thật. Em đã không làm cho mọi chuyện trở nên phức
tạp, anh sẽ cũng không tự cho mình là đúng mà anh hùng đi cứu mĩ nhân. Hơn
nữa em có số điện thoại di động của anh chỉ cần nhấc tay một cái là có
thể tìm được anh, nhưng em đâu có làm, vậy anh phải giải thích cái gì đây chứ?”
Đó là vì cô không muốn
liên hệ với anh nữa, tránh liên lụy để đỡ phát sinh thêm những chuyện rắc rối.
Chu Vệ tiếp tục nói: “Hơn
nữa, cho dù anh biết được cảm giác của em thì sẽ phải như thế nào? Lại đăng lên
một bài viết, nói anh và em không có khả năng, mong mọi người đừng nhắc tới
chuyện này nữa sao? Em đoán hậu quả sẽ thế nào?”
Triêu Huy: …
Không hề nghi ngờ.
Câu chuyện vẫn tiếp tục,
hơn nữa lại tiếp tục theo hướng “Vì sao anh và cô lại không có khả năng” mà
phát triển, mà kết luận không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối khẳng định là do cô
dáng người không tốt, tướng mạo không tốt, khí chất không phải loại ưu…
Bất kể Chu Vệ khẳng định
hay phủ định, kết cục của cô cũng chẳng hay ho chút nào, nhưng bây giờ so với
tình huống đó có lẽ là tốt hơn một chút, ít nhất cô vẫn “Có được” Chu Vệ, không
phải sao?
OMG! Chẳng lẽ cô chỉ còn
cách để cho thời gian giải quyết tất cả sao?
“Em rất không thích loại
cảm giác này.” Cô chán nản nói.
“Chẳng ai thích, anh đề
nghị em, làm nhẫn tắc nhẫn, không lo nhẫn[2'>… Không ai miễn cưỡng em nhận cả.”
Triêu Huy chậm rãi ngẩng
đầu, nhìn anh, sắc mặt Chu Vệ không chút thay đổi nhìn cô
… … … … … … … Năm giây
nhìn nhau… … … … … … … … . . .
Triêu Huy lấy laptop ra,
bắt tay vào làm.
Chu Vệ kinh ngạc không
nói gì chỉ nhìn chăm chú, Triêu Huy mở trang BBS của trường, tuỳ tiện gõ
gõ vài cái (tận mắt Chu Vệ chứng kiến), liền khai trừ hết bài viết về sự kiện
kia một cách dễ dàng (cũng tận mắt Chu Vệ chứng kiến).
Đây không phải điều Chu
Vệ chờ mong, anh định dụ dỗ cô đáp lại bằng một bài viết nói là “Tôi cùng
Chu Vệ có mờ ám thì sao” hay cái gì khác tương tự như thế, không nghĩ tới. . .
. . . Anh phải một lần nữa đánh giá tiểu sư muội thoạt nhìn rất vô
hại này mới được.
“Em không biết là… Làm
như vậy, thật phô trương sao?” Chu Vệ nhìn trang web, hảo tâm nhắc nhở, bất
luận như thế nào thì cô cũng sẽ bị hoài nghi đầu tiên.
“Vâng… Vậy thì sao?” Cô
gõ vài cái rồi chuyển laptop cho anh nhìn.
Trên màn hình hiện lên
một dòng chữ nhỏ: “Có điều gì không hiểu về pháp luật, xin mời điện thoại vào số XXXXXXXXXXX, Chu Vệ.”
Chu Vệ ngây ngẩn cả
người, không ngờ tới đối tượng mà cô công kích không ai khác mà là Chu Vệ anh?
Trước một người học Luật như anh lại hack trang web rồi vu oan hãm hại cho anh,
cô thật sự rất tự tin. Xem ra, nội tâm của tiểu vũ trụ này không phải là không
bùng nổ mà là chưa bùng nổ mà thôi.
Anh rũ ánh mắt đẹp
xuống, nói: “Tội danh thấy chết mà không cứu chính là lý do để em quăng anh vào
chỗ nước sôi lửa bỏng này à?”
“Tất nhiên rồi.” Triêu
Huy tiếp tục nhìn sự nghiệp vu cáo lớn lao của mình, “Trừ phi anh có thể giải
thích, vì sao số tài khoản IP phát ra bài viết chính là từ phòng kí túc của
anh. Chu sư huynh, em chẳng qua là có thù thì tất báo mà thôi.”
Ba tên cầm thú chết tiệt!
Người khác làm, anh có thể không tính toán, nhưng hóa ra là ba người bọn họ,
còn nói cái gì nghĩa khí huynh đệ, chính là huynh đệ bán đứng nhau! Anh muốn bóp chết bọn họ!
“Anh cũng sẽ cho bọn họ
biết cái gì gọi là có thù tất báo.” Chu Vệ bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt lại vô
cùng khó coi.
Quả nhiên, người này rất
giống Lý Mộ Thần. Trực giác mách bảo Triêu Huy phải nhanh chóng rời khỏi chỗ
này, cô lập tức thu thập sách vở, vội vàng đứng lên, bất cẩn làm rớt một quyển
sách.
Chu Vệ giúp cô nhặt lên,
cũng “không cẩn thận” nhìn thấy tựa sách.
“… 《1000 đề
giải tiếng anh cấp 4》?” anh nhẹ giọng nói nhưng vào tai Triêu Huy lại thành
ra giọng anh có vẻ khó tin.
“Không ai quy định sinh
viên năm thứ 2 đại học A phải quá cấp 4 chứ.” Triêu Huy chật vật tiếp
nhận quyển sách, để vào túi, “Nếu sự việc đã được giải quyết, chúng ta cũng nên
tạm biệt nhau thôi. Anh đi bên này, em đi bên kia, tạm biệt”
Trong lời nói của anh
không có hàm ý gì cả… Cô không cần phải đi vội vàng như thế chứ.
Quả nhiên sức quyến rũ
của anh không đủ lớn, mặc dù như vậy, Chu Vệ vẫn nở nụ cười.
Hôm nay phải tới văn
phòng luật thảo luận một vụ án khó giải quyết, không nghĩ ở trong này lại gặp
được cô, trì hoãn không ít thời gian, xác định chắc chắn là anh đến muộn, có lẽ
là nên chuẩn bị môt chút.
Đi được mấy bước, chợt
nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng. Triêu Huy đi tới, hô hấp có vẻ gấp
gáp.
“Còn có việc gì vậy?” Anh
không biết là cô còn có gì muốn nói với anh.
“Cảm ơn sư huynh, không
có gì.” Cô cười, “Em quên là em cũng có việc phải đi bên này, ha ha.”
Nhìn bộ dáng vội vàng vừa
rồi, nếu không phải cô cười miễn cưỡng như thế, nếu không phải có hai chữ ha
ha, chắc chắn anh sẽ tin lời cô.
Bên kia đường cũng không
có gì đặc biệt, chỉ là mấy sinh viên đang qua lại và đôi vợ chồng già đang dẫn
chó đi dạo.