
ùng Tiểu Khê
hai mặt nhìn nhau.
“Tiểu Huy Huy, cậu với
Chu Vệ đại nhân thật sự không có JQ (gian tình) gì chứ?”
Tiểu Khê tới gần Triêu
Huy, trên mặt rõ ràng hiện lên dòng chữ “ta là mẹ kế, ta muốn ngược đãi công
chúa Bạch Tuyết ngươi”. Dám ở sau lưng các cô cùng Chu Vệ làm nhiều chuyện như
vậy, con heo này muốn lên lò nướng đây mà, cô muốn bức cung!!!
Làm sao vậy!! Triêu Huy hoảng
sợ, cô lại nói sai cái gì sai sao?
Sau khi Triêu Huy thề
thốt với trời một hồi, các cô mới tin là cô trong sạch, nhưng cảnh cáo cô sau
này có động tĩnh gì đều phải hướng tổ chức khai báo thành khẩn rồi mới buông
tha cô.
Triêu Huy nghĩ cuối cùng
cũng thoát được cửa tử này, có thể an tâm trở lại cuộc sống của một cây cỏ vô
danh như trước kia.
Nhưng hình như thượng đế
đại gia không nghĩ vậy, bởi vì thầy Trương Quân gọi điện thoại bảo cô đến diện
kiến. Tuy rằng thầy Trương Quân chưa tới nhưng cái gọi là “Vô sự không đăng tam
bảo điện” (không có việc thì không đến tìm) làm cô có dự cảm không tốt.
Đến văn phòng, Triêu Huy
phát hiện ngoài thầy Trương Quân ở đấy còn có ba vị sư huynh nữa mà cô không
quen (Nếu đã không quen sao còn biết mà gọi là sư huynh? Huy: chẳng lẽ phải nói
là thầy, các sư đệ mới được hả?), cô bắt đầu suy đoán: rốt cục đây cũng chẳng
phải là cuộc họp giữa thầy với trò đau, chẳng lẽ thầy chủ nhiệm định hỏi tội
bốn sinh viên? Cho dù là tình huống gì thì cũng là 1 chọi bốn, mà cô chẳng phải
nằm trong 4 người đó sao?
“Tìm em đến, là vì chuyện
bảo vệ trang web của trường, học trưởng Dư Kiệt muốn thỉnh giáo em một chút.”
Trương Quân chỉ vào nam sinh rất cao bên cạnh nói.
“Chào Sư huynh.” Đoán
được nội dung tiếp theo, trên mặt Triêu Huy vẫn giữ vẻ bình thản mà chào hỏi.
“Triêu Huy em nói xem,
tấn công trang web của trường thì phải trừng phạt như thế nào .” Dư Kiệt đi
thẳng vào vấn đề.
“Em không nghĩ tới.”
Triêu Huy thật thà đáp.
Dư Kiệt vốn bởi vì chuyện
trang web bị hack mà căm tức đến muốn giết người, nào ngờ người gây ra chuyện
vẻ mặt còn ung dung như thế. Nhất thời trong lòng anh bốc hỏa, vẻ mặt hơn một
nửa tái mét.
“Nha đầu không biết trời
cao đất rộng, em có tin tôi có thể khiến em bị đuổi học hay không!” Trường học
gia tăng áp lực cùng việc người bên ngoài nghi ngờ năng lực của anh khiến anh
bắt đắc dĩ phải nói ra những lời này.
“Em tin, Dư sư huynh
sẽ không làm những chuyện vu oan hãm hãi người khác như vậy.” Khí thế của
Dư Kiệt cũng không làm cho Triêu Huy áp lực, cô vẫn ôn hòa nhã nhặn nói.
“Tôi làm gì có vu oan.”
Dư Kiệt hừ một câu, tiếp tục cuộc chiến tâm lí.
Triêu Huy nhăn mày lại,
nhìn thẳng anh: “Dư sư huynh có chứng cớ sao?”
Dư Kiệt chấn động, nếu có
chứng cớ thì anh đã sớm đá cô ra khỏi đại học A rồi, làm sao có thể để cô sĩ
diện trong này chứ! Dựa vào cái gì! Có phải cô quá tự tin hay không? Cô
tưởng bọn họ sẽ không nắm được nhược điểm của cô sao —— quả thực, anh không nắm
được, thậm chí khi trang web bị hack anh cũng đã được thông báo, ý định ngăn
cản, nhưng mà… Lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tàn sát bừa bãi,
loại cảm giác này, so với chuyện bà xã bị trộm còn phẫn nộ hơn!!!
Trương Quân đứng một bên
vừa quan sát vừa buồn cười, một người hiển nhiên đang muốn phát điên, một người
lại có vẻ mặt “không liên quan đến tôi”. Dư Kiệt nói với anh, muốn chơi
trò chiến tranh tâm lí một chút, ý định khiến cho Triêu Huy chưa khảo đã khai,
không dự đoán được tiểu nha đầu tố chất tâm lí không tệ, thế nhưng đó là
đương nhiên, làm được như vậy tự tin cũng phải. Làm rất tốt, nhưng anh cũng
không khỏi suy nghĩ: anh thật là thầy giáo của cô sao? Rất nhiều đệ tử có năng
lực phong phú đã được kiểm nghiệm, tại sao vẫn còn bỏ sót cô?
Vừa định mở miệng, lại bị
một bóng dáng cao gầy ở cửa thu hút.
“Thầy Trương, em tới đón
Triêu Huy.” Chu Vệ không cảm thấy mình xuất hiện đột ngột, thản nhiên nói
Triêu Huy ngẩn người, nửa
ngày mới nói: “Anh lại muốn làm gì vậy?” Người này còn không chịu buông tha cho
cô sao?
Có JQ! Nội tâm quần chúng
xung quanh như tiểu vũ trụ rục rịch không ngừng.
Chu Vệ nhìn vẻ mặt đề
phòng và bộ dáng ghét bỏ của cô, có chút buồn cười : Lần trước em làm rơi thứ
này, anh đến trả lại cho em.”
Cô không có rơi đồ, Triêu
Huy khẳng định trăm phần trăm, nhưng Chu Vệ không giống như nói đùa, anh
hình như có ý gì đó…
“Đi thôi.” Chu Vệ lôi cô
ra ngoài, Dư Kiệt đứng lên ngăn lại.
“Hai vị đừng vội, chúng
ta đem chuyện trang web giải quyết trước đã.” Dư Kiệt không dự đoán
được Chu Vệ sẽ xuất hiện, xuất hiện thì tốt, nhân tiện giải quyết mọi chuyện
luôn một thể.
Chu Vệ nhìn về phía Dư
Kiệt, thay vào đó là khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt trong như nước, bộ dáng
giống như giải quyết việc chung: “Rất vui khi được biết anh. Nếu có vấn đề gì
cứ gọi theo số trên danh thiếp, tôi tin tưởng ngài sẽ nhận được sự trợ giúp của
pháp luật, sau đó có thể tham khảo trả một phí thay mặt phát ngôn lớn cho
tôi.”
“Phí thay mặt, thay
mặt phát ngôn?” Dư Kiệt không hiểu, sao lại liên quan đến phí thay mặt?
“Là một luật sư tiêu
chuẩn, hình tượng