
cá nhân của tôi dĩ nhiên vô cùng quan trọng, quý trang web
chưa được sự đồng ý của tôi đã đăng một số tin không có thật làm ảnh hưởng đến
hình tượng của tôi, tôi không muốn truy cứu sâu hơn, tốt nhất chúng ta hãy lựa
chọn phương án khiến hai bên cùng có lợi, còn vấn đề gì không?” Chu Vệ biểu
hiện nghiêm túc.
“Đương nhiên là có vấn
đề! Trang web trường là để cho sinh viên trao đổi tự do, nội dung trao đổi
chúng tôi không thể tùy ý can thiệp, chúng tôi không phải là cố ý…” Dư Kiệt vội
vàng biện giải.
“Cho nên các anh để mặc
cho sự việc lan tràn? Không quan tâm tới cảm nhận của người bị hại chúng tôi.
Nói vậy chắc là các anh đã chuẩn bị tốt tâm lý ra tòa? Tôi cũng không muốn làm
các vị mất hứng! Phiền ngài chờ giấy hầu tòa của pháp viện. Hẹn gặp lại.” Đề
tài đột nhiên thay đổi, không đợi Dư Kiệt cãi lại, Chu Vệ đã kéo Triêu Huy ra
khỏi văn phòng.
Ra tòa… Từ khi nào mà lại
chuyển sang vấn đề này vậy???
… …
“Thấy thế nào?” Trương
Quân hỏi hai người phía sau, cũng nhìn lại Dư Kiệt, có chútđồng cảm, đứa nhỏ
đáng thương, phỏng chừng anh đến bây giờ vẫn chưa rõ tại sao mới chỉ nói ba câu
mà đã bị quay như chong chóng, tinh thần chấn động hoàn toàn không thể xác định
được là tình huống gì !!!
QM (Sa: tên anh này là
QM, kì cục) nở nụ cười: “Một người công ngoạn mục, một người thủ xuất sắc, thật
đúng là một đôi phu thê ăn ý.”
“Còn nói bọn họ không có
JQ ư, hừ.” A Hải cũng đồng ý nói.
“Đủ tiêu chuẩn không?”
Trương Quân hỏi.
“Ai biết được, để sau
hẵng nói.” QM nói.
Mới gặp một lần ngắn
ngủi, cũng chỉ là kinh động thoáng qua, vẫn chưa thể nhận định rõ được.
Đi ở bên cạnh Chu Vệ,
Triêu Huy nhịn không được lén ngắm cái người bên cạnh, trong lòng vẫn thấy khó
tin. Chẳng lẽ làm luật sư đều giống như anh miệng lưỡi nói như rót, hai ba câu
liền có thể đổi trắng thay đen? Đáng thương cho Dư Kiệt sư huynh, hùng hổ đến
hỏi tội, mà cô vốn định chết cũng không nhận, kết quả anh lại… Người đòi nợ
biến thành người bị tra khảo, loại cảm giác này cô cũng đã trải qua, cùng với
một đối tượng. Trong lòng cô thầm đem vị luật sư này thành người trong danh
sách “không thể đắc tội”.
Đi một hồi lâu, Triêu Huy
mới thấy người bên cạnh không hề chủ động nói gì, cô đành mở miệng trước: “Chu
sư huynh, xin hỏi anh tìm em có việc gì vậy?”
“Gọi tên của anh là được
rồi.” Chu Vệ lấy ra hai quyển sách đưa cho cô.
Là hai cuốn sách phụ đạo
tiếng Anh… Không phải của cô, cô mở ra, nhìn thấy bên trong có vẻ như đã từng
sử dụng, nghi hoặc nhìn về phía Chu Vệ.
“Là tài liệu anh từng
dùng trước kia, hẳn là có ích với em, em về làm trước, có cái gì không hiểu hỏi
lại anh, tuy rằng tiếng Anh của anh cũng không tốt lắm.” Chu Vệ sắc mặt tự
nhiên nói.
Cái gì! Lọt vào top 3 của
cuộc thi hùng biện tiếng Anh cả nước mà bảo là không tốt lắm? Nói anh khiêm tốn
là nói dối. Không đúng, điểm quan trọng không phải điều này, mà là… Tại sao anh
lại muốn đưa cho cô?
Thông minh như Chu Vệ,
sao lại không nhìn thấy được suy nghĩ của cô? Anh lựa chọn không phát hiện,
tiếp tục nói: “Thời gian ôn tập còn rất nhiều, có thể từ từ, anh đã lập một
bảng kế hoạch, để ở trong sách, em xem một chút, căn cứ tình hình thực tế mà
điều chỉnh.”
Ha… Tiếng Anh của cô tuy
không tốt nhưng mỗi ngày đều tập nói, tập nghe, vì sao anh còn muốn chen vào kế
hoạch của cô, tuy rằng kinh nghiệm thành công của tiền bối thực
đáng để tham khảo.
“Anh còn có việc, đi
trước. Chịu khó làm bài nhé, anh sẽ bất ngờ tới kiểm tra đấy.” Chu Vệ nói xong
định rời đi thì Triêu Huy đã nhanh chóng giữ chặt tay áo của anh, muốn nói
nhưng lại không biết nói gì.
Chu Vệ nghĩ nghĩ, nói:
“Yên tâm, anh không có âm mưu hay dương mưu gì cả, chỉ cảm thấy cùng là bạn học
với nhau cũng nên giúp đỡ nhau một chút mà thôi.” (Toàn bộ nữ sinh đại học A
nhao nhao: Chu sư huynh em cũng là bạn học của anh mà)
“Em đã qua cấp 4, em chỉ
là muốn thi lại một lần nữa mà thôi.” Triêu Huy có chút oan ức, hy vọng không
bị anh xem là kẻ không coi ai ra gì.
Chu Vệ cúi xuống, đôi mắt
đẹp đầy chân thành: “Cho nên, mời em nhận tâm ý của anh.”
Không biết có phải bầu
không khí lúc đó rất tốt hay không, hay là do ánh mắt của Chu Vệ quá chân
thành, Triêu Huy dễ dàng gật đầu. Không biết rằng, cũng chính vì cái gật đầu đó
mà con đường của cô đã bước sang một bước ngoặt mới.
Đương nhiên, bạn học Tiểu
Huy rất nhanh chóng liền tỉnh táo lại, lập tức hối hận không thôi, hận chính
mình ý chí không kiên định.
Mà bên kia, tâm tình Chu
Vệ vô cùng sung sướng rời đi. Cái gọi là lễ nhiều người không trách, một chiêu
này của anh không tính là biện pháp hay, nhưng là hiệu quả mười phần, Triêu
Huy, anh xem em làm sao thoát khỏi đây.
(*) Chi lễ đa nhân bất
quái : lễ nhiều người không trách. Trong 36 kế không có kế này mà đây là kế
sách riêng của Chu Vệ đại ca.
Không thể không
nói, nhiều người tán dương Chu Vệ như vậy không phải là không có lý
do. Nhìn nét bút mạnh mẽ trong tay, bảng kế hoạch ôn tập chi tiết đầy đủ. Triêu
Huy âm thầm hạ quyết tâm, có lẽ mình vẫn nên làm một cây cỏ vô da