
êu Huy nhắn cho Lý
Vân Úy một cái tin, bảo anh hôm nay tự mình về nhà, sau đó gọi điện trình bày
với ông ngoại.
Kết quả, không thể không
lần thứ hai cảm khái, kế hoạch có thay đổi. Lý Vân Uý có công việc khẩn cấp lấy
chiếc xe đi, nửa ngày sau mới nhắn lại cho cô, bảo cô tự tìm chiếc khác. Không
có cách nào, Triêu Huy đành phải chấp nhận đề nghị của Trương cục trưởng, lấy
xe cảnh sát ra nhà ga đón người, điều kiện là phải làm thêm giờ.
Cho nên, Chung Mi Nhiễm
nhìn thấy Triêu Huy choáng váng một phen, không khỏi kêu to: “Triêu Huy, cậu
đến đón tớ hay bắt tớ vậy?”
Mà Triêu Huy cũng ngây
ngẩn cả người, bởi vì cô nhìn thấy Dương Cảnh và Lâm Ứng Tuyên đứng bên cạnh Mi
Nhiễm.
Sau một hồi nghe Mi Nhiễm
giải thích một phen, Triêu Huy rốt cục cũng hiểu được. Mi nhiễm và Lâm Ứng
Tuyên đều cùng nhờ một người bạn học mua vé xe, hơn nữa lại về cùng một ngày,
không tránh khỏi việc cùng chung chuyến xe. Dương Cảnh là tới đón Lâm Ứng
Tuyên… Cuối cùng, chính là như vậy.
Không khí quỷ dị bao trùm
bốn người, không ai nói gì.
Sau một lúc lâu, vẫn là
Triêu Huy mở miệng trước: “Dương Cảnh, anh đến đây bằng gì?”
“Xe bus, sau đó kêu xe
trở về.” Dương Cảnh trả lời.
Ừm … Triêu Huy gật đầu:
“Vậy về cùng nhau đi.”
Dương Cảnh cũng gật đầu,
sau đó lấy tay xách hành lý, để lại Lâm Ứng Tuyên và Mi Nhiễm đứng ngây ngốc.
“Hóa ra nhà hai người ở
gần nhau vậy à.” Mi Nhiễm vẻ mặt bất khả tư nghị (không nói nên lời), cái này
làm sao được? Cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, thật là nan giải mà. Còn
có, ngày đó Dương Cảnh ở diễn đàn tuyên bố như vậy, vốn tưởng rằng Lâm Ứng
Tuyên chỉ là đơn phương, rốt cuộc bây giờ là tình huống gì?
Dương Cảnh và Lâm Ứng
Tuyên ngồi phía sau, anh đang nhìn ra cửa sổ quay đầu hỏi cô: “Xe của nhà em
đâu?”
“Bị anh hai lấy đi rồi,
đang vội nên em đành lấy xe cảnh sát đến đây.” Triêu Huy nhíu mày nói, giao
thông hôm nay có vẻ không tốt. “Dương Cảnh, bà ngoại nói…”
Không biết tại sao chiếc
xe đằng sau bỗng tăng tốc độ, hai xe sắp va vào nhau, mấy người trên xe kêu lên
sợ hãi, nhưng Triêu Huy vẫn vô cùng bình tĩnh khéo léo đánh tay lái, động tác dưới
chân cũng vô cùng uyển chuyển, kịp thời thoát khỏi nguy hiểm.
Chung Mi Nhiễm đang muốn
tán thưởng cô một câu, Triêu Huy đã dừng xe lại, cầm lấy thẻ công tác, xuống
xe: “Mọi người chờ mình một chút.”
Triêu Huy đi ra khỏi xe,
hướng đến phía cảnh sát giao thông, vị chủ xe kia cũng ở đó, vẻ mặt hiển nhiên
không cam lòng đang cùng cảnh sát tranh cãi gì đó.
Bọn họ ngồi ở bên trong
xe, nghe không rõ ràng bên ngoài nói gì lắm. Chỉ nhìn thấy Triêu Huy đi tới,
chào vị cảnh sát kia một cái, sau đó cùng chủ xe nói
gì đó, khuôn mặt vị đại thúc trung niên liền toát lên vẻ sợ hãi. Sau đó… Trong
ánh mắt mở to của bọn họ, bạn học Triêu Huy thường ngày hiền lành lại bỗng
nhiên trở nên hung hăng một cước dẫm nát lốp xe bóng loáng của người ta! Lại
sau đó… Đại thúc trung niên cực kì ngoan ngoãn lấy giấy phép lái xe và nộp tiền
phạt.
“Tiểu Huy… Cậu thật dũng
cảm.” Chung Mi Nhiễm nửa ngày mới thốt ra được những lời này. Không thể tưởng
được, tiểu Huy hiền lành cũng có bộ mặt cường hãn như thế, càng thần kỳ là…
Chẳng lẽ người thấy nguy mà không biến cũng chỉ có mình cô? Nước mắt ròng ròng…
Triêu Huy nhớ tới bản
thân vừa làm cái gì, xấu hổ cười cười: “Anh tớ nói, không được để cho bọn họ
khinh thường chính mình, cũng phải cho bọn họ hiểu không phải ai cũng bắt nạt
được.” Dù sao, có áp lực mới có động lực thôi.
Chung Mi Nhiễm: “… Sao
lại có cảm giác “con dâu thành mẹ chồng” vậy.” Nói trắng ra lúc trước bản thân
bị bắt nạt, bây giờ bắt nạt lại người khác.
Triêu Huy trầm mặc, cô có
thể giải thích sao?
Về nhà, Triêu Huy đem
chuyện bà nội nói với Dương Cảnh, Dương Cảnh trầm mặc một chút, liền đem theo
Lâm Ứng Tuyên tới nhà cô ăn cơm. Bởi vì ông ngoại Triêu Huy nhiệt tình hiếu
khách, bởi vì bạn học Mi Nhiễm hoạt bát tích cực, càng bởi vì mọi người rất
thích đông người, nên bữa cơm càng thêm vui vẻ.
Sau khi ăn xong Triêu Huy
tự nhiên đảm nhận việc rửa chén, Mi Nhiễm vốn xung phong nhận việc liền đi hỗ
trợ, Dương Cảnh lại nói: “Để anh đi cho, nhân tiện… Anh cũng có vài điều muốn
nói với Tiểu Huy.”
Mi Nhiễm nhìn nhìn Lâm
Ứng Tuyên, cô sớm đã quay đầu sang hướng khác, không nói chuyện.
Dương Cảnh đi vào phòng
bếp, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triêu Huy, nói: “Anh đến giúp đỡ.”
“À, cám ơn anh.” Cô trở
về vị trí, đưa anh một vài cái đĩa để lau khô. Cô cũng không biết nên nói cái
gì với anh và Lâm Ứng Tuyên nên mới tìm việc làm, không ngờ anh còn theo vào
đây. Nói cái gì cho phải đây? Cái gì thì không nên nói? Cô thật thống hận chính
mình lúc trước không xem nhiều tiều thuyết một chút, để bây giờ một chút kinh
nghiệm lí luận cũng không có. Đang lúc Triêu Huy đang giãy dụa trong đầu không
biết lúc này có nên nói hay không, liền nghe
Dương Cảnh hỏi một câu.
“Tiểu Huy… Em có nghĩ tới
chuyện nối lại hay không?”
Chiếc bát trong tay lập
tức rơi xuống nước, Triêu Huy chậm rãi nhìn Dương Cảnh, trong mắt là vẻ hồ nghi
vô cùng