
khiếp sợ.
“Em đang nghĩ anh rất tuỳ
tiện phải không?” Dương Cảnh không nhìn cô, cúi đầu chậm rãi lau bát, “Nói chia
tay là anh, bây giờ muốn nối lại cũng là anh. Thay đổi như chong chóng, muốn
đến là đến, muốn đi là đi . Nếu tiểu Huy em thật sự muốn nối lại, anh sẽ không
chút do dự đáp ứng.”
Trong đầu Triêu Huy rối
tinh rối mù, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cố nén cảm xúc lại, chờ
Dương Cảnh nói tiếp.
“Quả thật rất vất vả.”
Dương Cảnh còn nói, “Tiểu Huy, trước khi tắt máy di động thì em thường nghĩ
gì?”
“Làm, làm bài.” Cô cẩn
thận nói.
“Khi không làm bài tập
cũng chưa từng nghĩ tới anh?” Trong lời nói của Dương Cảnh mang theo ý cười.
“Ách… Vâng.” Âm thanh vô
cùng chột dạ.
“Anh hiểu.” Ý cười càng
đậm, nhưng cũng có nét đau buồn, Dương Cảnh cầm lấy chiếc bát đã lau sạch, nhìn
chính mình trong đó.
“Đại khái anh và tiểu Huy
thật sự không có duyên phận. Phải… Sinh ra cùng một nơi, cùng học trung học,
cùng học đại học, làm sao có thể không có duyên phận? Mới đầu anh chỉ nghĩ là
có được em, cứ nghĩ rồi có một ngày tiểu Huy cũng sẽ thích anh. Thậm chí còn
muốn làm cho tiểu Huy ghen, quả thật là anh quá ngốc. Nếu muốn nối lại, anh
khẳng định tiểu Huy sẽ không cự tuyệt, nhưng hôm nay mới biết được, tiểu Huy
một chút cũng không thích anh, vậy có phải là anh quá ngốc hay không?”
“Có lẽ không liên quan
đến duyên phận, chỉ đơn giản là anh không phải là người tiểu Huy thích mà
thôi.”
Trong óc Triêu Huy cứ tua
đi tua lại những lời nói này của Dương Cảnh. Nói một chút cũng không đau lòng,
là nói dối. Nhưng muốn cô tin tưởng những rung cảm trong lòng cô là yêu thì
không hẳn. Huống hồ, là người mà cô thích… Cô cũng không biết như thế nào, bởi
vì cảm giác thích một người cho tới nay cô cũng chưa hiểu được.
“Thật là một người tốt,
lại bị cậu bỏ qua, để cho Lâm Ứng Tuyên chà đạp.” Mi Nhiễm lòng tràn đầy cảm
khái . Cô không rõ Dương Cảnh coi trọng điểm gì ở Triêu Huy nhất, chia tay vẫn
nhớ mãi không quên. Vừa rồi ăn cơm , Dương Cảnh nhìn tiểu Huy với một ánh mắt
thâm tình, thâm tình đến mức làm cho khuôn mặt Lâm Ứng Tuyên xanh đến mức có
thể đi quảng cáo cho hãng sơn, nhưng tiểu Huy cũng không hề phát giác, làm cô
thật muốn lật bàn rống lên một câu : “Triêu Huy, cậu đúng là đại ngu ngốc.”
Nhưng là, cô chung quy
cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Hằng ngày tới cục cảnh
sát hỗ trợ, qua hai lần tham gia họp lớp, nghỉ hè cứ như vậy trôi đi nhanh
chóng. Trước khi đi, bà ngoại nhét vào trong hành lý của cô bao nhiêu là đồ, sợ
ở trường học cô thiếu thứ ăn, thứ dùng. Ông ngoại vốn định mua vé máy bay cho
cô nhưng bác trai nói người trẻ tuổi không thể nuông chiều quá như vậy, nhất
định ép cô ngồi xe lửa. Cho nên mới xuất hiện tình cảnh một thiếu nữ mỏng manh
trên lưng cõng một chiếc balo lớn, hai tay còn túi lớn túi nhỏ chật vật chen
lấn vào trong nhà ga.
“Học hành chăm chỉ, qua
mấy tháng nữa anh trai sẽ đến thăm cô.” Lý Vân Úy hai tay đặt lên vai cô thong
thả nói.
“Anh tới thành phố B công
tác sao?” Triêu Huy tò mò, không phải anh không bao giờ nhận mấy vụ án liên
quan tới thành phố B hay sao?
“Ai nói là anh? Em không
phải chỉ có mình anh là anh đâu đấy?”
Triêu Huy lập tức hoảng
sợ : “Anh là nói nhị ca! Anh ấy tới thành phố B sao?” Không phải chứ, cả mùa hè
cũng không thấy anh ấy, không ngờ anh lại đi phỏng vấn. Sẽ không phải … “Anh ấy
tới phỏng vấn ở Học Viện Khoa Học?”
“Thông minh! Đại khái
tháng 10 sẽ tới đó, lúc đó có người chiếu cố tới em, cả nhà cũng an tâm.”
Người trong nhà yên tâm
nhưng là cô lo lắng! Người kia là ai? Đường đệ (em họ) của đại ca cô, Lý Mộ
Thần, cực kì nham hiểm! Nếu nói Lý Vân Úy là nhìn bề ngoài tao nhã, nhưng đơn
thuần chỉ là phần tử hành động thô lỗ, thì Lý Mộ Thần ngoài mặt nhìn như rất
cao quý, hành động ra vẻ chính phái, thủ đoạn lại âm hiểm, xảo quyệt, độc ác,
miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Nếu cho cô lựa chọn, cô tình nguyện chết vì
hầu hạ Lý Vân Úy, cũng không muốn bị Lý Mộ Thần đùa giỡn, tuyệt đối sẽ làm cho
thể xác và tinh thần bị sỉ nhục nghiêm trọng. Thậm chí, nếu bạn biết rõ anh ta
muốn bán đứng bạn, thế nhưng bạn cũng phải cười tươi vui vẻ. Nghĩ đến nhị ca,
cô liền nghĩ đến lúc bị bắt đi học lái xe, anh giở trăm ngàn thủ đoạn bắt cô kí
cái hiệp ước không bình đẳng, cứ nghĩ đến đó, lòng cô vẫn còn thấy hoảng sợ.
Đàn ông phúc
hắc (xấu bụng) như vậy, lại là một trong những trụ cột tương lai của Học viện
Khoa học, ngẫm lại khóe miệng không khỏi run run. Tương lai sắp tới sẽ bị anh
tàn phá ra sao, cô cũng không dám tưởng tượng tới. Triêu Huy đột nhiên nảy ra ý
nghĩ không biết có thể chuyển trường hay không nhỉ, trở về phải nghiên cứu kĩ
càng mới được.
Rốt cục cũng về tới
trường học, vừa mở cửa, một đống khăn mặt liền bay đến, Triêu Huy cuống quít
tiếp nhận.
“Còn thiếu một mình cậu
thôi đấy.” Đông Yến cầm chổi nói với cô, “Người đã đủ, tổng vệ sinh bắt đầu.”
Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Khê
đều đang cầm dụng cụ nhìn cô, cười đến quỷ dị, Tiểu Khê lại nhiệt tình liếc mắt
đưa tình: “Hoan nghênh nhá, người nổi t