
ớc đây . Bái bai" Lúc Tưởng Hàm chạy còn yên bụng nhìn Nam Cung Nguyên.
Ôn Lĩnh đi đến bên cạnh Ngôn Mặc thấp giọng nói ; "Có thể nói chuyện không?"
"Thật ngại , mình có việc gấp"
Ngôn Mặc không thấy lễ từ chối.
Dùng "việc gấp" để thoái thác người khác là kỹ xảo quen thuộc thì phải ? Nguyên trước đó đã từng nói.
Có điều Ôn Lĩnh cũng không phải dạng người thích bám lấy người khác , đặc
biệt với đối tượng như núi băng Tả Ngôn Mặc . Cho nên , cậu cũng không
làm khó cô , nói : "Được rồi , cậu đi đi . Tạm biệt"
"Tạm biệt"
Ngôn Mặc thản nhiên gật đầu với cậu , khóe mắt liếc nhìn đến Nam Cung Nguyên đang nằm úp sấp trên bàn . Tuy nhiên trên mặt cô không có biến hóa gì , cứ như vậy đi khỏi phòng học .
Ôn Lĩnh ở trên hành lang nhìn
thấy Ngôn Mặc đi ra cổng trường . Cô bạn này lại đột nhiên ngẩng đầu
nhìn về phía phòng học , cậu vội vàng lùi vài bước . Đến lúc quay lại
thì đã không thấy bóng ai từ lúc nào . Chỉ còn lại ánh trời chiều . Ôn
Lĩnh quay trở lại phòng học , Nam Cung Nguyên còn bất động ngủ .
"Này , cậu ấy đi rồi , cậu còn chưa chịu dậy sao ? Thật sự muốn ngủ đến chất à?"
Ôn Lĩnh quay lại phòng học , đi đến bên cạnh , lấy tay đẩy Nam Cung Nguyên .
Bả vai Nam Cung Nguyên hơi động , sau đó chậm rãi ngẩng đàu lên . Lúc Ôn Lĩnh nhìn thấy mặt cậu thì sửng sốt .
Khuôn mặt mơ hồ luống cuống , hai con mắt trống rỗng nhìn Ôn Lĩnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Lĩnh ngồi xuống trước mặt Nguyên , không nhìn ra
manh mối gì từ chỗ Tả Ngôn Mặc kia , nhưng nhất định là có vấn đề.
Nam Cung Nguyên im lặng nửa ngày , cứ như vậy , nhìn cây bút trên bàn mà
ngẩn người , giống như đang lạc khỏi thế giới của mình , chưa trở về
được .
Ôn Lĩnh bắt đầu lo lắng.
Nếu Nguyên giống như lần trước có thể thỏa thích biểu đạt suy nghĩ của mình , vậy cậu còn có
chút đối sách , nhưng nếu cậu ta cứ ngồi im không nói lời nào như vậy ,
thật khó xử.
Còn nhớ rõ biểu tối kia , Nguyên đột nhiên lại bùng với đám anh em . Ôn Lĩnh có quan hệ thân thiết với cậu mà còn có chút
tức giận trong lòng , hơn nữa Nguyên còn lớn tiếng với cậu trong điện
thoại . Cho nên cậu lao mình chạy đến nhà cậu ta , muốn khởi binh hỏi
tội . Nhưng cậu vừa vào cửa thiếu chút ữa đã bị một cái cốc thủy tinh
nện trúng , bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ .
Ngày đó , Ôn Lĩnh
mới biết được nguyên nhân thời gian này người anh em của mình thất
thường đều tập trung ở ba chữ - Tả Ngôn Mặc .
Hôm đó , lần đầu
tiên Nguyên kích động gào lên không ngừng chuyện cậu gặp buổi chiều ,
không ngừng mà lặp lại : "Mình mời cô ấy không dưới năm lần , hơn nữa
hôm nay là sinh nhật của mình , nhưng mà cô ấy , tìm một đống lý do vớ
vẩn , bằng lòng đi ăn cơm cùng cái tên bất nam bất nữ kia cũng không
chịu cho mình một cơ hội!"
Hôm đó , Nguyên không ngừng buồn phiền đi qua đi lại , sàn nhà thiếu chút nữa đã bị cậu dẫm vụn .
Hôm đó , bởi vì cậu thận miệng mà hỏi thử : "Cậu thích cậu ta rồi"
Khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ ửng lại càng trở nên đỏ hơn , cậu còn cố tình nét tránh muốn ngụy biện , nhưng không có chỗ chạy trốn , từ bỏ mà chết .
Hôm đó , từ nhỏ đến lớn đấy là lần dầu tiên Nguyên không dám
nhìn vào mắt cậu , chỉ nhìn đồng hồ đung đưa trên tường nhẹ giọng nói :
"Chẳng qua mình không gặp cô ấy thì thấy khó chịu , gặp được rồi cũng
thấy khó chịu"
Hôm đó , Nguyên dùng giọng điệu hơi sầu não nói
cho cậu biết : sau khi cậu lại phát hiện ra hành vi ất thường của mình , cậu cảm thấy bất an , cảm giác không chân thật chưa từng trải qua ấy
lại lần nữa bám lấy cậu . Cậu bắt buộc chính mình rời chú ý từ cô sang
học tập , bóng rổ , các buổi diễn văn nghệ , công tác của hội học sinh . Cậu cố ý xa cách cô , lạnh nhạt với cô . Cậu tưởng rằng không nhìn đến , không thèm nghĩ nữa thì tốt rồi . Nhưng , ngày hôm đó ở sau sân khâu ,
khi cậu nhìn thấy cô bị thương thì chính những giọt máu trên tay cô đã
nhuốm đỏ tất cả cố gắng muốn trốn tránh của cậu , cậu không có cách nào
lờ đi được nữa.
"Cô ấy rất thần bí , cũng rất đặc biệt , cậu có
chú ý đến ánh mắt của cô ấy không ? Mình dám cam đoan , đôi mắt kia rất
đẹp . Thế giới nhìn qua đôi mắt kia , không giống thế giới nhìn qua
chúng ta."
Vào ngày hôm đó , khuôn mặt nhìn ngiêng của Nguyên
đẹp đẽ đến kỳ lạ , ánh mắt lóe sáng , toàn thân giống như người mới tiếp nhận lễ rửa tội , tỏa ra hơi thở không giống trước đây , nhưng tâm tình cũng không cùng kỳ lạ nặng nề nói ra bí mật lớn nhất của cậu . "Mình
nghĩ , mình thật sự thích cô ấy rồi." Nam Cung Nguyên đột
nhiên thở dài một tiếng , tiếng thở dài chán nản bất chợt vang lên , tuy rất khẽ , nhưng ở trong phòng học yên tĩnh , lại là thứ chói tai.
"Có lẽ cô ấy ghét mình"
"Cái gì ?" Ôn Lĩnh vừa rồi đang mải nghĩ đến chuyện hôm đó , cho nên khi bất ngờ nghe tiếng Nguyên nói thì không kịp phản ứng .
"Mình nói , Tả Ngôn Mặc ghét mình , đừng bắt mình lặp lại một lần nữa chứ"
Thanh âm của Nguyên ỉu xìu.
Ôn Lĩnh nhíu mày : "Cô ấy chính mồm nói với cậu ?"
Nam Cung Nguyên khẽ rủ xuống : "Mình nhìn ra"
"F*ck, cậu muốn bị mình đánh sao?" Ôn Lĩn