
n họ hẹn hò ở chỗ làm thêm của mình"
Ngôn Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ , nói rõ ràng từng chữ một . Yên Nhiên tiên tục nhìn Ngôn Mặc xác nhận mấy lần mới tin tưởng.
"Quả nhiên bị mình toán đúng . Sao cậu có thể nhịn như vậy được , bây giờ mới nói ra."
"Cậu đừng truyền bá khắp nơi , chuyện như vậy cũng không có gì."
"Không có gì ? Sao cậu lại cảm thấy không có gì?"
Yên Nhiên nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Ngôn Mặc thì có cảm giác chỉ tiếc
rèn sắt không thành , cô bạn này tại sao lại không có cảm xúc biến hóa
gì.
"Người ta trai tài gái sắc , kim đồng ngọc nữ , có cái gì đáng trách?"
Đúng vậy , người ta thế nào cũng xứng , không cùng nhau mới là lạ . Yên Nhiên bị một câu nói của Ngôn Mặc mê muội.
Ngôn Mặc nhìn sách giáo khoa trước mắt , một tờ này cô đã sắp nhìn nửa giờ , hưng ngay câu đầu tiên cũng không đọc hoàn chỉnh . Điều này tự cô cũng
biết , nhưng ý tứ này là gì , cô lại không hiểu rõ chút nào.
Vừa rồi , không ngờ cô lại phạm vào điều tối kỵ , vì sao cô không thể bảo
trì sự trầm mặc chứ ? Ở trước mắt Nam Cung Nguyên cô càng lúc càng để lộ bản thân nhiều hơn , tâm trí Ngôn Mặc bất ổn giống như một cái hố đen
đang không ngừng khuếch đại .
Ngôn Mặc buồn bực gấp sách vào , quay đầu lại nhìn sang chỗ ngồi của Nam Cung Nguyên , cậu ta vẫn chưa quay lại
Mãi cho đến khi tiếng chuông hết tiết vang lên , giáo viên địa lý bước ra , cậu ta mới bước vào từ đằng sau . Hơn nữa toàn thân giống như phủ một
tầng chán chường , không khí trầm lặng .
Học sinh xuất sắc Nam
Cung Nguyên vố cớ bỏ một tiết khiến "lão yêu" mở mắt một phen . Học sinh ông tâm đắc tại sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Hết tiết Ngôn Mặc chứng kiến "Lão yêu" ở trên hành lang gọi Nam Cung Nguyên lại , vô cùng thân thiết hỏi thăm , nhưng Nam Cung Nguyên chỉ khom lưng , cúi đầu không nói câu nào . Mãi hồi lâu mới ngẩng đầu , môi động vài cái ,
sau đó lại không có động tác nào . "Lão yêu" hiển nhiên là rất quý cậu , cũng không nói gì thêm nữa mà cho cậu về lớp học . Lúc Nam Cung Nguyên
bước vào lớp học , trong lớp liền im lặng mấy giây , mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu , sau đó lại bắt đầu các đề tài tán gẫu . Còn
cậu từ đầu đến cuối đều im lawgj , cúi đầu quay về chỗ ngồi , ngẩn ra ,
cuối cùng liền nằm sấp ngủ.
Hai người số thật khác nhau , nếu đổi lại là mình , "lão yêu" chắc chắn sẽ không có ý bỏ qua.
Ngôn Mặc tĩnh tâm , lại lấy quyển sách cô vốn xem không hiểu kia .
Nam Cung Nguyên cứ như vậy mà ngủ cả ngày , gọi thế nào cũng không tỉnh ,
giờ cơm trưa cũng không có ý thức dậy . Phá vỡ kỷ lực ngả sáu tiếng ,
hơn nữa ngay cả tư thế ngủ cũng không có chút thay đổi.
Tưởng
Hàm ngồi bên cạnh cậu , thi thoảng nhìn sang nhưng cậu trước sau vẫn
không có động tĩnh gì . Quái , chẳng lẽ hôm nay hoàng tử điện hạ sinh
bệnh sao ?
Nhưng mà , buổi sáng vẫn còn ổn cơ mà. Vì thế , Tưởng Hàm lo lắng tìm Ôn Lĩnh . Trên mặt tên này cũng có vẻ hơi lo lắng.
"Lão Đại làm sao vậy ? Cậu có biết xảy ra chuyện gì không?" Tưởng Hàm gõ gõ bàn Ôn Lĩnh hỏi.
Ôn Lĩnh đưa người đang tựa về phía sau nhích lại gần , sau khi quay đầu
nhìn Nam Cung Nguyên đang ngủ liền nhún nhún vai , mở tay ra nói : "I
don't know"
"Không phải chứ , ngay cả cậu cũng không biết?" "Vì
sao mình nhất định phải biết ? Có điều mình có thể khuyên cậu một câu ,
tên kia hiện tại đang trong tình trạng hung bạo , cậu đừng đi thả đại
lỗi , bằng không , chết như thế nào cũng không biết."
Ánh sáng chiếu lên mắt kính của Ôn Lĩnh khúc xạ lại , phối hợp với tiếng nói trầm thấp hiệu quả không phải bình thường .
"Không nghiêm trọng như vậy chứ..." Tưởng Hàm hoảng loạn nhìn Nam Cung Nguyên.
"Chuyện của cậu ta , biết được càng ít càng tốt." Cuối cùng , Ôn Lĩnh lại bổ sung thêm một câu.
Vừa rồi , Ôn Lĩnh nhìn thấy Ngôn Mặc đen mặt đi vào phòng học , quay lại
nhìn chỗ ngồi của Nguyên , trong lòng liền rõ vài phần . Chuyện này nhất định lớn đây, có đôi khi Nguyên có thể nói là ngốc đến mức thái quá ,
hơn nữa còn lặp lại sai lầm giống nhau . Quả nhiên , lúc Nguyên trở lại
sắc mặt cứng ngắc làm người khác tưởng mặt cậu bị chắt xi măng.
Ôn Lĩnh thở dài.
Cậu thật không biết Nguyên sao lại như vậy . Lần trước cậu ta còn có thể
nổi giận , tùy ý mà phát tiết . Nhưng mà , lần này cậu ta lại rất an
tĩnh , im lặng khiến cho người ta hoảng .
Hôm nay vừa vặn đến
phiên Ngôn Mặc làm trực nhật , cô bào Yên Nhiên và Tiểu Nhã về trước .
Sau đó một mình thật nghiêm túc lau bảng đen hai lần . Chờ đến khi lau
xong thì trong phòng học đã không còn người nào.
Chỉ có Nam Cung Nguyên còn đang ngủ.
Lớp trưởng thì đang ngồi ở chỗ làm bài tập .
Còn Tưởng Hàm thì đang do dự ngồi ở trên ghế. Vốn là Ngôn Mặc làm trực nhật , có trách nhiệm ở lại cuối cùng . Nhưng mà , tình huống hiện tại có
chút phiền phức.
"Lớp trưởng , mình quét dọn xong rồi , đi trước đây . Cậu đi nhớ khóa cửa." Ngôn Mặc đứng ở cửa nói với Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh đặt bút xuống , đứng lên nói với Tưởng Hàm trước : "Cậu đi về trước đi"
"Ơ , nhưng mà..."
"Để mình làm cho"
"Vậy , mình đi trư