
nói hết, thế là lão thập bèn thở phào, "bình" cho một câu: "Làm đệ cứ
tưởng... Sao là cửu ca được chứ, đệ thấy bát ca có khả năng hơn!"
Tâm Di nghía Dận Tự, Dận Đường: "Làm hoàng đế có gì hay mà các người cam lòng đấu đá nhau như gà chọi thế!"
"Chúng tôi đều là con trai hoàng a mã, chỉ cần là con vua, ai lại không muốn kế thừa ngôi vị." Dận Tự nói.
"Rốt cuộc thì bát gia cũng công nhận, đều là con vua, vậy thì người kế vị ắt cũng là con vua, các người hà tất phải hỏi nhiều?"
"Cách cách nói cũng như không." Mãi đến lúc này Dận Tự mới phát hiện Tâm Di không dễ lừa như bọn họ vẫn tưởng.
"Nói thế đúng là không sai nhưng..." Dận Tự chưa nói dứt câu đã bị
Tâm Di cắt ngang, "Nhưng đó không phải là đáp án các người mong muốn chứ gì! Liêm vương gia, tôi biết tất cả các người đều muốn một cái tên
nhưng... vương gia nghĩ tôi có thể nói cho bất kỳ ai trong số các người
biết cái tên đó chắc? Vương gia cho rằng chỉ cần ban cho Tâm Di chút ân
huệ là có được thứ mình muốn?! Hoàng a mã của các vị không nghĩ vậy
đâu."
Dận Tự nhìn Tâm Di một hồi lâu mới thở dài, nói: "Rốt cuộc ta cũng
hiểu tại sao hoàng a mã lại sủng ái và tin tưởng cách cách đến vậy, cách cách không giống bất kỳ một cô gái nào đất Thanh triều."
"Liêm vương gia quá khen! Tâm Di dùng đủ rồi, cũng đến lúc nên cáo
từ, về muộn e hoàng thượng không yên tâm." Tâm Di thực không muốn ở lại
thêm một phút nào nữa, bê Khang Hy ra làm khiên.
Quả nhiên lập tức nhận được câu hỏi của Dận Tự: "Hoàng thượng biết cách cách đến bát vương phủ?"
"Đương nhiên biết, Tâm Di không muốn hoàng thượng lo nên đi đâu cũng báo trước một tiếng!"
Câu nói này phát huy hiệu quả ngay lập tức, bằng chứng là Dận Tự...
"Đã vậy huynh đệ chúng tôi cũng không tiện giữ cách cách, nhỡ đâu hoàng
thượng lại nghĩ bọn tôi bắt cóc cách cách!"
Tâm Di thầm nghĩ: "Này cũng gọi là hài hước?! Chẳng buồn cười chút
nào! Nếu ta không bê ông già các ngươi ra, chắc gì các ngươi đã dễ dàng
thả ta về cung thế này!" Nghĩ là nghĩ vậy, miệng vẫn cười mím chi cọp:
"Bát gia thật hóm hỉnh, cảm ơn ngài về bữa tiệc và quà tặng, lúc nào
rảnh chúng ta lại trò chuyện tiếp!"
"Được, được!" Cho dù không được Dận Tự cũng phải nói được thôi!
...
Tâm Di đến Liêm vương phủ dự yến, Khang Hy ở trong cung thấp thỏm
không yên, tuy vẫn phê duyệt tấu chương như thường lệ nhưng tư tưởng
không tài nào tập trung được, chốc chốc lại hỏi giờ Lý Đức Toàn.
Lý Đức Toàn cũng biết Khang Hy lo lắng điều gì, khuyên rất nhiều lần
rồi nhưng không mấy hiệu quả, đến giờ tuất (5) Khang Hy chịu hết nổi sai Lý Đức Toàn cầm lệnh bài dẫn theo vài chục thị vệ đến Liêm vương phủ
đón Tâm Di về. Lý Đức Toàn vội vàng lĩnh chỉ dẫn người đi ngay.
Lúc Dận Tự, Dận Đường, Dận Hề tiễn Tâm Di ra cửa thì Lý Đức Toàn cũng vừa đến nơi. Lý Đức Toàn nhìn thấy Tâm Di mới thở phào nhẹ nhõm, vội
cất tiếng gọi: "Cách cách!"
Sự xuất hiện của Lý Đức Toàn khiến mọi người không khỏi ngơ ngác. Dận Tự liếc thấy họ Li dẫn nhiều thị vệ đến vậy lập tức cáu tiết, quát: "Lý Đức Toàn, ngươi dẫn thị vệ đến Liêm vương phủ có chuyện gì?"
Lý Đức Toàn có lệnh bài trong tay còn lâu mới sợ, trả lời không chút
khách khí: "Vương gia, Vạn tuế gia đặc phái nô tài đến đón cách cách hồi cung, ngài xem!" Nói rồi giơ lệnh bài ra.
Dận Tự, Dận Đường, Dận Hề vừa thấy lệnh bài liền cúi người thi lễ: "Hoàng thượng thánh an!"
Đây là luật lệ của Thanh cung, hễ có lời truyền hoặc chỉ thị từ hoàng đế, thân là hoàng tử và thần tử đều phải lên tiếng cung nghênh. Trong
tay Lý Đức Toàn có lệnh bài của Khang Hy, bọn họ cố nhiên phải hành lễ.
Lý Đức Toàn cũng dựa theo quy tắc đáp lại: "Thánh cung an!"
Tâm Di đứng bên cạnh quan sát toàn bộ diễn biến, trong lòng vô cùng cảm kích.
Lý Đức Toàn trả lời ba vị a ca xong quay sang nói với Tâm Di: "Cách cách, chúng ta về cung thôi!"
Tâm Di tỏ ý tán đồng, ngoảnh đầu chào bọn Dận Tự: "Ba vị xin dừng
bước, Tâm Di có Lý công công và thị vệ đi cùng, các vị cứ yên tâm."
"Đương nhiên, đương nhiên! Vậy huynh đệ bọn tôi không tiễn cách cách nữa." Dận Tự mỉm cười có phần thiếu tự nhiên.
Tiểu Cát Tử vén rèm kiệu mời Tâm Di ngồi vào trong.
Lý Đức Toàn tuy phụng mệnh Khang Hy nhưng vẫn không quên lễ tiết,
hướng về phía "bát gia đảng" (6) hành lễ: "Nô tài xin phép được cáo từ!
Khởi kiệu!"
Kiệu phu khiêng kiệu đi trước, những người còn lại theo sau, hướng về hoàng cung thẳng tiến, ba huynh đệ đứng ở cửa phủ dõi theo bóng đoàn
người khuất vào màn đêm.
"Lão già sai hẳn Lý Đức Toàn đến đón, rõ ràng là không tin chúng ta mà!" Dận Tự nói một cách tức tối.
"Lão già không tin đâu chỉ mỗi mình chúng ta!" Dận Đường tiếp.
"Mất oan bao nhiêu lễ vật!" Thập a ca xót của.
"Tiền là chuyện nhỏ, huynh lo là lo tứ ca kìa!" Bát a ca luôn canh cánh động tĩnh phe Dận Chân.
—————
Chú thích:
(một) Đường Bá Hổ: Đường Dần (1470-1523), một hoạ gia kiệt xuất đời Minh, tự Tử Uý, hiệu Bá Hổ và Lục Như Cư Sĩ, chủ Đào hoa am.
Các tác phẩm hoạ của ông gồm có:
"Thu phong hoàn phiến đồ" là bức tranh tiêu biểu trong nhóm tranh
nhân vật của Đường Bá Hổ. Tranh vẽ một mỹ