
Mời cách cách!" Dận Tự vẫn kiên trì.
"Mời bát gia thì hơn!"
"Mời cách cách!"
Mời qua mời lại một hồi chẳng chút tiến triển, Tâm Di không nén được
thầm rủa: "Vờ khách sáo! Thích khách sáo nhường ngươi khách sáo một
mình, ta không thừa thời gian chơi với ngươi." Nghĩ xong bèn lên tiếng:
"Bát gia đã nói đến vậy nếu Tâm Di còn kiên trì lại thành ra câu nệ!"
Nói rồi thản nhiên ngồi vào ghế chủ nhà.
Ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cũng lần lượt ngồi xuống.
—————-
Chú thích:
(1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì thắng.
(2) Hồng Môn yến: điển tích Hạng Vũ mời Lưu Bang ăn tiệc ở Hồng Môn nhưng ngầm cho người chuẩn bị ra tay hạ sát.
Tuy rằng có mục đích nhưng vì mượn danh nghĩa mời cơm, đương nhiên
không thể đi thẳng vào vấn đề ngay nên mọi người mới ngồi chuyện phiếm
vài câu trước đã.
"Cách cách ở trong cung đã quen chưa?" Dận Tự hỏi.
"Cũng được! Đến cũng đã đến rồi, từ từ thích nghi thôi!" Tâm Di đói
meo, không đợi bọn họ mất công mời, tự động gắp một miếng thịt hươu cho
vào miệng. Ăn trước đã đành, cô nàng còn không quên nhắc ba huynh đệ,
làm như đây là nhà mình vậy: "Ai, sao mọi người không ăn, động tay đi
nào, đừng khách sáo! Uhm, mùi vị không tồi!"
Dận Đường không biết nên khóc hay cười, rốt cuộc thì ai mời ai chứ:
"Cách cách, đây không phải là Di Uyển của cách cách đâu đấy, lẽ nào cách cách không sợ thức ăn có vấn đề?!"
Tâm Di chẳng hề để tâm: "Có vấn đề gì chứ, nếu Tâm Di xảy ra chuyện
gì ở bát vương phủ, hoàng thượng liệu có tha cho các ngài? Chắc các ngài chẳng ngốc đến mức đó đâu nhỉ!" Nói rồi lại gắp một miếng nữa.
Ba huynh đệ thực khâm phục dạ dày và lá gan của Tâm Di, thấy Tâm Di
tự nhiên thế cũng lần lượt nâng cốc, động đũa. Trò chuyện một hồi, ba
người đưa mắt ra hiệu cho nhau, Dận Tự lại lên tiếng.
"Phải rồi, Tâm Di, huynh đệ chúng tôi có chuẩn bị vài món quà nho nhỏ tặng cách cách, coi như là quà gặp mặt!" Dứt lời Dận Tự khẽ vỗ tay, gia nô liền bưng hai chiếc rương nhỏ vào trước, rồi lại khiêng thêm một
chiếc rương to vào.
"Là gì thế?" Tâm Di tò mò hỏi, cô quả thực rất hiếu kỳ.
"Mời cách cách xem!" Dận Tự đích thân mở nắp rương.
"Waaaaa!" Ánh sáng lấp lánh chói lóa của châu báu ngọc ngà khiến Tâm Di không nén được bật thốt lên.
Nhìn Tâm Di lật qua đảo lại đống châu bảo đó, Dận Tự mỉm cười tự đắc hỏi, "Cách cách thích chứ?"
"Đương nhiên, ai không thích thứ này chứ! Đẹp ghê! Tất cả đều tặng Tâm Di?"
"Chút quà mọn ấy mà!" Dận Đường đáp.
Tâm Di đeo một chuỗi trân châu lên cổ: "Đẹp không?"
"Đẹp lắm!"
"Đa tạ ba vị a ca!" Tâm Di thật lòng cảm ơn bọn họ, phen này cô lại có thể phung phí một thời gian rồi.
"Đây mới là quà của tôi." Dận Đường mở rương lớn ra.
Trong rương là một loạt những cuộn giấy xếp ngay ngắn. Dận Đường nhặt lấy một cuộn trong số đó, giở ra, bên trên vẽ hình một mỹ nữ tay cầm
quạt, mé trái chếch lên trên một chút đề thơ: "Thu lai hoàn phiến hợp
thâu tàng, hà sự giai nhân trọng cảm thương, thỉnh bả thế tình tường tế
khán, đại đô thùy bất trục viêm lương."
"Đây là của Đường Bá Hổ (một)!" Tâm Di tuy không rành tranh nhưng Đường Bá Hổ không đến nỗi không biết.
"Cách cách quả có con mắt tinh đời!" Dận Đường khen.
"Còn gì nữa?" Tâm Di giở một cuộn giấy khác ra, đó là một bức Hành thư.
"Cách cách có biết đây là bút tích của ai?" Dận Đường ngầm thử Tâm Di.
"Tâm Di không mấy hiểu thư họa, cửu a ca thử nói tên bức thư pháp
này, biết đâu Tâm Di lại biết." Tâm Di xưa nay vốn thẳng thắn, không
biết thì nhận không biết.
"Thục Tố Thiệp!" (2) Dận Đường nói ra một cái tên.
"Nghe rất quen, đây chắc hẳn là Hành thư, nổi tiếng cũng chỉ có một vài bức, lẽ nào là bút tích của Mi phi?" Tâm Di đoán.
"Chính xác!" Dận Đường cuộn tranh chữ lại, cất vào trong rương.
"Để cửu a ca phải tốn kém rồi!"
"Tại hạ thực không biết nên tặng cách cách thứ gì, đành đem số thư
họa này ra làm bận mắt cách cách! Không rõ cách cách có thích không
nữa."
"Đây đều là kiệt tác của các danh gia, có tiền chưa chắc đã mua được, cửu a ca không tiếc tặng Tâm Di?"
Dận Đường chẳng chút tiếc rẻ: "Có gì phải tiếc chứ, tại hạ treo trên
tường để ngắm, cách cách treo trên tường cũng là ngắm, khác nhau chỗ nào nào!"
"Cửu a ca, không ngờ ngài lại phóng khoáng như thế!"
Thập a ca cũng vội bày tỏ lòng thành: "Cách cách, thứ hay thứ tốt đều bị bọn họ tặng hết rồi, tôi đành tặng cách cách vật này vậy." Túi rơm
thập (3) móc ra một tờ giấy, đưa cho Tâm Di.
Tâm Di cầm lấy, mở ra xem: "A, khế ruộng đất! Lẽ nào thập a ca định tặng hẳn Tâm Di một tòa nhà?! Tâm Di có dùng đến đâu!"
"Không dùng đến thì cho thuê, xung quanh còn có ngàn mẫu ruộng loại tốt, đều thuộc quyền sở hữu của cách cách."
"Thập a ca tặng cả nhà cả đất cho Tâm Di thế thập a ca không thiệt sao?!"
Dận Hề phẩy tay: "Ngàn mẫu đất có là gì."
Ai tặng gì Tâm Di đều nhận tuốt, không chút khách sáo nhét khế đất
vào túi nhỏ đeo ở thắt lưng: "Tâm Di mà từ chối thì thành ra thất kính
với thập a ca, thôi thì để Tâm Di làm địa chủ một lần cho biết, haha!"
"Nào nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Dận Tự nhiệt tình gắp thức ăn mờ