
tự giam mình
trong thư phòng, tỉ mỉ suy ngẫm từng lời Tâm Di nói. Dận Chân thà tin
những lời nói đó là thật còn hơn bỏ sót bất kỳ một khả năng nào.
Tâm Di đoán trúng phóc, hôm sau, mới sáng ra đã có thiếp mời đưa đến tận cửa, mà không chỉ một tấm.
"Wa, cách cách quả là liệu sự như thần!" Tiểu Trúc Tử phục Tâm Di sát đất.
"Tối nay là bát a ca, trưa mai là tam a ca, buổi tối là Lại bộ Thương thư." Tâm Di vừa xếp thiệp mời theo ngày tháng vừa ngoác miệng cười
sung sướng: "Haha, mấy ngày liền không cần phải nấu cơm, ngày nào cũng
có thể đi ăn ngoài."
"Cách cách, lại có thiệp mời nữa này!" Tiểu Lam Tử tay cầm mấy tấm thiệp bước vào.
Nhị Hổ nhận lấy xem lướt qua một lượt: "Ý, Thái y viện cũng tham gia, cả Hữu đô Ngự sử của Giám sát viện nữa. Cách cách, xem ra quan chức cả
kinh thành đều đưa thiệp mời đến..."
Số lượng thiệp mời nhiều ngoài dự kiến khiến Tâm Di không khỏi choáng váng, kê cằm lên mép bàn, miệng cô nàng không ngớt than vãn: "Không
chịu đâu, nhiều thế này từng nhà từng nhà đi đến đời nào mới xong!"
Tâm Di vùi đầu vào núi thiệp lật qua đảo lại một hồi, phát hiện không có thiệp mời của tứ a ca Dận Chân: "Lão tứ chưa có động tĩnh gì cơ à!
Heihei, quả cao hơn người khác một bậc! Nói thật ta chỉ muốn trò chuyện
với anh ta, còn người khác ấy hả, đến ăn là được rồi!" Nghĩ đến đây bèn
quay sang nói với bọn Tiểu Trúc Tử: "Kệ, chúng ta cứ lần lượt đi từng
nhà!"
"Cách cách, có mấy nhà e chẳng dễ ăn chút nào!" Nhị Hổ tinh ý nhất trong số sáu người, nhìn ra ngay dụng tâm của bọn họ.
"Ngươi sợ là Hồng Môn yến (2) chứ gì?"
"Hồng Môn yến thì chưa đến nỗi nhưng cũng cần thận trọng!" Nhị Hổ lo lắng cho sự an nguy của Tâm Di.
"Chẳng việc gì phải sợ! Giờ ta là cách cách, lại được hoàng thượng
đứng đằng sau đỡ lưng, bọn họ muốn làm gì ta thì phải cân nhắc thật kỹ.
Hơn nữa, ta đi đâu cũng báo trước với hoàng thượng một tiếng, nếu xảy ra chuyện ở nhà nào, bọn họ thoát được trách nhiệm chắc? Không vì gì khác
thì cũng phải tính xem liệu có bị người khác 'nắm đuôi' hay không, bọn
họ kiêng kị, kìm hãm nhau vậy nên ta rất an toàn. Yên tâm đi, bọn họ
không những không dám đụng đến một sợi tóc của ta mà còn bảo vệ ta cẩn
thận ấy chứ."
"Thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ cách cách!" Đại Hổ vỗ ngực tuyên bố rất hoành tráng.
Tiểu Trúc Tử lập tức phản bác: "Cho xin, võ công hạng xoàng mà cũng
đòi bảo vệ cách cách! Hứ! Theo tôi ấy à, phải do Na Lan thống lĩnh bảo
vệ cách cách mới đúng."
Nhắc đến Na Lan Đức Duật, Tâm Di lại lục lọi núi thiệp lần nữa: "Na
Lan phủ có đưa thiếp đến không? Nếu có thì xếp bọn họ lên đầu." Lật tìm
một hồi không kết quả.
Nhị Hổ cười nói: "Chắc Na Lan thống lĩnh không đưa thiệp mời đến đâu, tính khí thống lĩnh hơi bị kiêu!"
"Hắn kiêu chắc gì cha hắn đã kiêu, nhưng có đứa con 'vênh' thế này
xem ra nhà họ không đưa thiệp đến thật. Cậy có chút võ công, ngoại hình
không đến nỗi nào, lại thạo 'làm cao', mắt mọc trên đỉnh đầu như hắn,
hahaha, 'ế' đáng đời!"
Tối đó, Tâm Di ăn vận chỉnh tề, dẫn theo sáu "cái đuôi" xuất cung.
Liêm vương phủ đương nhiên sớm đã chuẩn bị đâu ra đấy, sớm có người
thông báo lúc nào cách cách rời cung, nhẩm tính cũng gần đến giờ rồi,
Dận Tự, Dận Đường và thập a ca bèn ra cửa phủ đón đợi. Không bao lâu,
một chiếc kiệu nhỏ nhắn phủ bạt vàng từ từ khiêng đến, Mai, Lan, Trúc,
Cúc, Đại Hổ, Nhị Hổ tháp tùng hai bên, kiệu vừa đến trước cửa bèn dừng
lại, Tiểu Cát Tử khẽ vén màn che, Tâm Di mặc Hán phục từ trong kiệu bước ra. Ba huynh đệ vội bước xuống bậc cấp đón "nhân vật chính".
Đến nơi, Dận Tự lập tức rào đón: "Tâm Di cách cách để huynh đệ chúng tôi đợi lâu quá đấy!"
"Chao, cả ba đều có mặt cơ à!" Tâm Di đáp, coi như chào hỏi luôn.
"Hai người bọn họ cứ nhất quyết đến góp vui!" Dận Tự nói.
Tâm Di cũng chẳng để tâm: "Cũng tốt, Tâm Di khỏi phải chạy từng nhà."
"Cách cách nhận được nhiều thiếp mời lắm sao?" Dận Tự muốn biết động tĩnh bên Dận Chân chết được.
"Vâng, nhiều lắm, xem ra Tâm Di sẽ bận rộn một thời gian đây! Như
ngày mai chẳng hạn, buổi trưa là tam a ca, tối là..." Tâm Di quay đầu
hỏi Nhị Hổ, "Ai nhỉ?"
"Để nô tài kiểm lại." Nhị Hổ bắt đầu lục tìm danh sách.
"Thôi, đừng tìm nữa," Tâm Di thừa biết bát a ca muốn hỏi gì, bèn thẳng thắn trả lời: "Tứ ca nhà vương gia không đưa thiệp đến."
"Ồ, vậy sao?" Cho tiền Dận Tự cũng không tin, theo suy đoán, Dận Chân không thể không quan tâm đến chuyện này.
"Bát ca, chúng ta đừng đứng ở cửa mãi thế, vào trong nhà nói chuyện tiếp!" Cửu a ca Dận Đường đề nghị.
Thế là bọn họ bèn mời Tâm Di vào dự yến, Mai, Lan, Trúc, Cúc, và Đại
Hổ, Nhị Hổ tự khắc có người chiêu đãi. Huynh đệ nhà "hổ" vốn định theo
sát Tâm Di nhưng bị cô ngăn lại, nói: phủ bát vương gia như nhà mình
vậy, không cần bảo vệ làm gì, khiến Dận Tự ức chết được nhưng vẫn phải
ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám ho he.
Bọn họ vừa hàn huyên vừa bước vào phòng khách, "Mời cách cách thượng tọa!" Dận Tự khách sáo nói.
"Nào đến lượt Tâm Di, bát gia là chủ, Tâm Di là khách, sao dám chiếm vị trí chủ nhà chứ!" Tâm Di cũng khách khí.
"Không ngại, không ngại!