
nữa” Lạc Mộc Vân ra lệnh ” ta cùng lệnh tôn từng có duyên gặp mặt vài lần, coi như là có quen biết, ngươi gọi ta lão gia có chút không thỏa đáng”
Thủy Tâm liền cười đến ngọt ” vậy ta sẽ kêu người là Lạc bá bá, người cũng gọi ta là Thủy Tâm được không?”
“Có thể.” Lạc Mộc Vân gật gật đầu. “Bất quá, ta còn là muốn trước cùng trượng phu của ngươi nói chuyện chút.”
Thủy Tâm lại suy sụp hạ mặt. “Nhưng là hắn thực sự thực……”
“Không sao cả, bá phụ cũng không phải là không có kiên nhẫn”
“Vậy…” Thủy Tâm thở dài ” để ta thử đi gọi hắn xem” nàng vừa xoay người đi vừa lẩm bẩm ” cũng không biết có gọi đuợc hắn không”
Thủy Tâm vừa đi ra, Lạc Trân Trân liền hướng phụ thân khuyến cáo ”
cha, Triển công tử thực sự rất lạnh lùng nha, ta đã gặp hắn vài lần, hắn chưa từng nói cùng ta nửa lời, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có”
“Ta hiểu được.” Lạc Mộc Vân nói xong, đồng thời lại hướng những người khác hô: “Các vị, chúng ta tiếp tục……”
Hòan hảo là bọn họ có chuyện để cùng nhau thảo luận, bằng không là
chờ đợi đến nóng nước đỏ gọng, bởi vì Thủy Tâm thật lâu sau mới quay trở lại, Triển Ngạo Trúc đang bị một tiểu oa nhi béo mập đáng yêu kéo vào
“Phụ thân, tiến vào a! Tiến vào a……” Kia Mập Mập một bên ra sức kéo một bên kêu.
Mà Thủy Tâm vừa quay mặt cười thầm, vừa lên tiếng khuyên ” tướng
công, đừng tức giận nha, chỉ gặp mặt một chút thôi, coi như là đi tản bộ cùng ta đi…”
Tòan bộ người trong phòng nghị sự, trừ bỏ Lac Trân Trân, Lạc Trị Đình cùng kẻ không có võ công Hòang Bách Thụy thì tất cả đều thất thần, kinh sợ khi nhìn thấy thư sinh nho nhã đang đi vào chính sảnh kia.
Liếc mắt nhìn qua chỉ thấy hắn là một thự sinh nho nhã, yếu đuối mà
thôi thế nhưng lại có thần thái tự cao tự đại thế kia, còn ẩn ẩn khí thế ương ngạnh cùng thô bạo làm mọi người không tự chủ được mà nín thở, lo
sợ.
Và cái làm cho người ta kinh hãi nhất chính là ánh mắt của hắn, thâm
trầm, lạnh lùng, cao ngạo, giống như hồ nước sâu không thấy đáy cũng
giống như hai đạo kiếm khí sắc bén, khiến người ta nhìn thấy không rét
mà run. Công lực không đủ cao thâm lại không có kinh nghiệm giang hồ cho nên Lạc Trân cùng Lạc Trị Đình đều không cảm nhận được khí thế của
Triển Ngạo Trúc, chỉ cảm thấy hắn có chút lạnh lùng, có chút khó gần mà
thôi. Vì thế bọn họ cùng Hòang Bách Thụy đều rất ngạc nhiên vì sao đám
người Lạc Mộc Vân đột nhiên khẩn trương, cảnh giác như vậy.
Sau khi đem cha kéo đến địa điểm mẫu thân chỉ định, Mập Mập thở phì phò kêu ” nương, mệt mỏi quá nha”
“Nhiều lời, tiểu tử, mau nắm chặt tay cha, đừng làm cho hắn bỏ đi nha”
Mập Mập “nga” một tiếng, liền dùng hai tay nắm chặt tay Triển Ngạo
Trúc, đôi mắt đen to tròn cũng bắt đầu chuyển động nhìn ngắm chung
quanh.
“Làm ơn đi mà, tướng công, một chút thôi” Thủy Tâm lại thấp giọng cầu xin, rồi hướng Lạc MộcVân giới thiệu “Lạc bá bá, đây là tướng công của
ta”
Lạc Mộc Vân âm thầm địn thần, sau đó cẩn thận mở miệng ” Triển công
tử, không biết tôn phu nhân có từng nói với ngươi về tình cảnh hiện tại
của Lạc phủ?”
Triển Ngạo Trúc mắt khép hờ, lạnh lùng không lên tiếng.
Lạc Mộc Vân hơi hơi nhíu mày. “Ta nghĩ…… Hai vị mời trước ngồi xuống đi!”
Thủy Tâm vội lôi kéo Triển Ngạo Trúc ngồi xuống, thuận tiện nói nỏ
vào tai hắn vài câu, Mập Mập cũng ngoan ngõan ngồi trên đùi phụ thân
nhưng đôi mắt vẫn chuyển động không ngừng.
Mà Lạc Mộc Vân liền thừa dịp này tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, thư
sinh này thật lãnh khốc, không phải là một nhân vật bình thường như vẻ
bề ngòai. Hắn ho nhẹ hai tiếng rồi lại thử cùng Triển Ngạo Trúc nói
chuyện ” Triển công tử, tôn phu nhân có nói cho ngươi biết ở lại Lạc phủ sẽ gặp nguy hiểm?”
Triển Ngạo Trúc vẫn tiếp tục ngỏanh mặt làm ngơ, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thủy Tâm ở một bên thở dài “Lạc bá bá, ta đã sớm nói qua, hắn chính
là như vậy đó, nếu muốn nói chuyện hắn sẽ tự nói, nếu không cho dù có đặ đao lên cổ hắn cũng không ép ra được nửa lời. Không chỉ là dối với các
người, đối với ta…” nàng óan hận liếc Triển Ngạo Trúc một cái ” cũng
giống như các ngươi. Cả ngày phải đối diện với đại khối băng có bao
nhiêu đáng thương, từ sang đến tối chỉ có thể nói chuyện một mình, có
người không biết tưởng ta bị điên a”
Nàng thở dài một tiếng. “Cũng không biết hắn buộc ta gả cho hắn làm
sao, cả ngày chỉ biết mang theo con bay bay, mà ta đâu! Chỉ có thể nhìn
trời than thở. Gọi hắn theo giúp ta đi ra ngoài đi dạo, hắn nhanh như
chớp nhi sẽ không có cái ảnh nhi, không cần hỏi, chuẩn lại là mang theo
con bay bay đi. Ai! Ta thực sự thật đáng thương còn có a……”
Cho dù trong sảnh có rất nhiều người nàng chưa từng gặp mặt nhưng
Thủy Tâm thao thao bất tuyệt chiếu cáo thiên hạ, làm cho mọi người đều
biết nàng bị trượng phu ngược đãi thế nào, thỉnh thỏang còn ai óan liếc
Triển Ngạo Trúc vài cái, ra vẻ mình thật đáng thương, cho dù có bỏ nhà
rời đi cũng có thể thông cảm. Triển Ngạo Trúc vẫn như cũ không nói gì,
chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái mà những người còn lại đều dở khóc dở
cười, không biết phải làm sao. Vốn là mời trượng phu nà