Pair of Vintage Old School Fru
Ác Điêu

Ác Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322090

Bình chọn: 8.5.00/10/209 lượt.

đều tiêu hao rất nhiều. Tòng Dung đã nói với nàng luyện kiếm sẽ giúp cường thân hiện khí nên

nàng mỗi ngày đều đúng giờ luyện kiếm, có thể gia tăng năng lượng. Nàng

nghe theo, quả nhiên thấy tinh thần phấn chân hơn rất nhiều, từ đó mỗi

ngày đều luyện kiếm, ngàn năm qua cũng không đổi.

Sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp, toàn thân nàng đều đổ đầy mồ hôi, nàng thu hồi thần kiếm hướng thị nữ ra lịnh " tắm rửa".

"Dạ, đại nhân, nước ấm đã chuẩn bị xong", thị nữ cung kính nói.

Đi về hướng bể tắm, hai thị nữ tiến tới giúp nàng cởi bỏ ti khôi giáp mềm

mại, một mái tóc đen dài đổ xuống tới thắt lưng, trong phút chốc vẻ kiên cường khí phách của nàng tan biến, từ một chiến sĩ dũng mãnh trở thành

một nữ nhân quyến rũ động lòng người.

"Tắt đèn." Nàng lại nói.

"Da"

Tắt đèn tắm rửa là thói quen của Thủ Kiếm, bọn thị nữ đã sớm biết nên lập

tức tắt hết đèn đuốc sau đó mới cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng.

"Tốt lắm, lui ra đi." Nàng lạnh lùng thốt.

"Dạ." Bọn thị nữ lẳng lặng thối lui, sau khi buông xuống toàn bộ màn che.

Thủ Kiếm đem thần kiếm gác bên cạnh bể, trong bóng đêm lỏa thân bước vào, thân thể chìm trong nước ấm làm tiêu tan mọi mệt mỏi.

Vì việc lùng bắt ác điêu kia, nàng mất không ít tâm lực nhưng Phụng Thao

Thiên xảo quyệt, tinh ranh, hành vi xuất quỷ nhập thần hơn nữa hắn lại

am hiểu thuận ẩn thân, muốn xác định được hành tung của hắn quả có chút

khó khăn.

Dựa gáy vào thành bể, nàng ngẩn mặt nhớ tới kỳ hạn Ngọc Hoàng đặt ra, mày không khỏi nhíu lại.

Ngọc hoàng đối Phụng Thao Thiên cực kỳ kiêng kị, trận này chẳng những không

ngồi yên hơn nữa tâm tình cũng bất ổn, luôn thúc giục nàng phải sớm tiêu diệt điêu nhi.

Trên thực tế, mỗi khi nhắc tới Phụng Thao Thiên, nàng có thể nhìn thấy trong mắt Ngọc Hoàng phát ra sự phòng bị cùng lo

âu, giống như sự tồn tại của Phụng Thao Thiên đã là một uy hiếp to lớn,

nếu không trừ bỏ thì vĩnh viễn không an tâm.

"Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải để cho hắn sống?", nàng thì thào cảm thán.

Ngọc Hoàng cùng Lệ vương tính cách khác nhau rất nhiều, Ngọc Hoàng làm người trầm ổn, bình tĩnh lại hơi yếu đuối, nhiều lo lắng, gặp chuyện luôn đắn đo, do dự nhưng Lệ vương thì lại cuồng vọng không kiềm chế được, không

sợ không ngại, có dũng có mưu nếu không phải tâm kế quá nặng dựa vào khí phách của hắn có thể trở thành vương giả mạnh nhất.

Nhưng Thiên giới không cần một bá chủ tàn bạo chỉ biết đánh giết mà là một người có thể cai trị quân nhân an ổn, vì vậy dù Lệ vương rất được tiên đế coi

trọng nhưng kế thừa vị trí vẫn là Ngọc Hoàng...

Cho nên, cái gọi là lựa chọn cũng không có đúng hay sai, quan trọng là hợp hay không

Đây cũng có thể là nguyên nhân mà Lệ Vương không phục.

Xét về năng lực hắn không hề thua kém huynh trưởng...

Thủ Kiếm đang trầm tư trong nước chợt nghe một tiếng cười từ ngoài sa trướng vang lên.

"Xuy, ta đều đã quên, Võ Khúc đại nhân cũng là một nữ nhân......"

Phụng Thao Thiên?!

Mặt nàng khẽ biến sắc, hoảng sợ nhảy ra khỏi bể, tay nắm trường kiếm, xoay

người muốn tìm kiếm quần áo thì mới phát hiện quần áo đã sớm không cánh

mà bay.

"Ngươi tìm cái này sao?"

Phụng Thao Thiên xốc

lên sa trướng, vẻ mặt mang nụ cười giả tạo đi vào, trên tay cầm áo giáp

chỉ bạc mềm mại cùng mũ giáp của nàng.

Nàng thầm giận nhưng trong lòng cũng kinh ngạc Phụng Thao Thiên có thể ở Vô Hồn cư của nàng tự nhiên ra vào.

Chỉ điêu này quả nhiên không thể khinh thường.

"Ai, người tắm rửa sờ soạng như vậy sao? Là sợ người ta rình xem?", hắn chế

nhạo đánh giá nàng, tuy rằng bốn phía tối đen nhưng nhờ ánh đèn từ ngoài hắt vào, hắn có thể nhìn thấy thân hình nàng yểu điệu, mảnh khảnh,

thẳng thắn mà nói là hắn có điểm bất ngờ ngoài ý muốn, bởi vì trong ấn

tượng của hắn nàng là một nam nhân bà.

"Ngươi, chỉ điêu này dám lên đến Thiên giới...", nàng cắn răng, không thể khôn bội phục sự can đảm của hắn.

"Hừ, có cái gì không dám? Nói không chừng nơi này về sau sẽ là địa bàn của

ta", Phụng Thao Thiên đem quần áo của nàng vất ra bên ngoài, cười nói.

"Sẽ chôn vùi trong này còn si tâm vọng tưởng, thật buồn cười", Nàng lạnh lùng thốt.

"Nghe khẩu khí của ngươi dường như ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta", hắn chậm rãi, thong thả đi đến gần nàng.

"Đương nhiên."

"với thân mình trống trớ?" Hắn ngả ngớn cười.

"Thân hình trống trơn thì như thế nào?Ngươi không ngây thơ cho rằng ta không

có mặc khôi giáp thì sẽ không dám dùng vũ lực với ngươi", nàng trừng mắt nhìn hắn.

"Không, ta là lo lắng tình cảnh của ngươi, dù sao nam nhân khi nhìn thấy thân mình nữ nhân thường sẽ trở nên hung mãnh, cuồng dã hơn...", hắn nói xong nheo mắt lại, muốn nhìn nàng rõ hơn một chút

nhưng chung quanh quá tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nàng.

"Đừng lo lắng, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội trở nên hung mãnh, bởi vì,

ngươi lập tức sẽ chết." Nàng vừa mới dứt lời, thân ảnh liền biến mất.

Phụng Thao Thiên cười lạnh, hắn biết hành động của nàng nhanh tới mức mắt

thường không thể nhìn thấy, nhưng mà khí tức của nàng cũng không biến

mất,