
, mũi kiếm này ta đã hạ
rủa thuật, cho dù pháp lực của ngươi có mạnh đến thế nào thì cũng không
có cách làm cho tâm của ngươi khép lại, ngươi chờ bị chảy máu đến chết
đi”, nàng cắn răng rút kiếm ra.
“Ngô……” Hắn đau đến che ngực, lui về phía sau vài bước, máu rất nhanh chảy ra theo đầu ngón tay, trong khoảnh khắc đã ướt hết vạt áo trước.
“Chuyện của chúng ta coi như là một giấc mộng đi, ta sẽ không bao giờ lưu luyến nữa…”, nàng cố nén đau trong lòng, cố gắng đem chua xót và
nước mắt đẩy vào trong.
Một kiếm này đã đem nghiệt duyên của nàng cùng Lệ vương cắt đứt sạch sẽ.
“Vì sao…… Vì sao……” Lệ vương trừng mắt nhìn nàng, thống khổ mà phẫn nộ hỏi.
“Còn hỏi vì sao? Hành vi sở tác sở vi của ngươi làm ta thất vọng, đau khổ. Tòng Dung nói đúng, ngươi không đáng để ta lãng phí tình cảm của
mình” nàng lạnh lùng nói.
“Tòng Dung? Ngươi cùng Tòng Dung cùng nhau tính kế…ta?” sắc mặt hắn đại biến, khuôn mặt vốn tuấn tú văn vẹo, biến hình.
“Tóm lại, đây là báo ứng của ngươi!” Nàng hung hăng nói.
“Ngươi…… Đáng giận…… Thật giận…… Ngươi hủy đi tất cả của ta……” Hắn dữ tợn lồng lộn, bước về phía nàng nhưng mới đi được vài bước liền ngã
xuống.
“Vương gia! Ngươi không thể chết được a! Ngươi đã chết ta làm sao bây giờ? Vương gia……” Lí Dung kinh hãi quỳ rạp xuống bên người hắn, sợ tới
mức toàn thân phát run.
Thủ Kiếm nhìn thân hình cao lớn của Lệ vương ngã xuống, trong lòng
cũng không vì giết được hắn mà thoải mái, ngược lại còn thất đau nhiều
hơn, giống như một kiếm này không đâm vào hắn mà đâm vào chính nàng.
Lí Dung xoay mình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thủ Kiếm, sợ hãi kêu lên “ ngươi có biết ngươi đã làm cái gì hay không? Chúng ta đều bị hạ sinh tử phù, Lệ vương chết, mười đại thần trong triều cũng như bị phán tử hình
a. Ngươi vì sao không nghĩ cho chúng ta? Chúng ta đều nghĩ ngươi yêu Lệ
vương, tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, không ngờ ngươi so với vương phi mà chúng ta lo lắng còn ác độc hơn”
“Vương phi? Có ý tứ gì? Vì sao nhắc tới nàng?” Nàng ngẩn ra.
“Vương phi không biết vì sao nhưng lại biết được kế hoạch của vương
gia, uy hiếp đi mật báo, vì vậy đêm qua vương gia phải ở bên cạnh nàng
cả đêm để trấn an nàng, không cho nàng làm càn. Vương gia vốn định sau
khi đăng cơ sẽ phế bỏ nàng ta, phong ngươi làm hậu. Hắn yêu ngươi như
thế, vì ngươi mà nhẫn nại vương phi cố tình gây sự, thế nhưng ngươi…”
Nàng ngây dại!
Cái gì……
Chẳng lẽ…… Nàng hiểu lầm Lệ vương? Vừa rồi…… Hắn cùng Lí Dung đang nói là Vương phi, không phải nàng?
Ông trời…… Nàng làm cái gì? Làm cái gì?
Trợn to hai mắt, nàng toàn thân run rẩy, sắc mặt kinh hãi, tim dường như ngừng đập.
Nàng thế nhưng giết hắn! Giết nam nhân nàng yêu.
Phút chốc nàng nhớ tới lời tiên đoán của Tòng Dung, hắn nói Lệ vương
có kiếp số, hắn nói tự nhiên sẽ có người giúp hắn giết Lệ vương, hắn
nói…Lệ vương đã tới thời điểm chết, sẽ không sống quá giờ dần hôm nay…
Tất cả đều bị Tòng Dung nói trúng rồi, lời tiên đoán đã thành sự
thật, chỉ là nàng vạn vạn không nghĩ tới nàng chính là người mà Tòng
Dung nói tới, là nàng…giúp Tòng Dung…
“Không…… Không…… Không –” Nàng thất thần đi vài bước mới điên cuồng gào thét.
Tòng Dung thế nhưng lại đâm nàn một nhát, tính kế với nàng.
Nàng vừa hận vừa tức, nhưng hối hận càng nhiều hơn, vội đi về phía Lệ vương nằm, lấy tay run rẩy đè lại miệng vết thương do nàng gây ra.
Nhưng vế thương không thể khép lại, máu vẫn chảy không ngừng, tay nàng
cũng bị máu của hắn nhuộm đỏ.
“Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao có thể ngu như vậy? Đều là ta
sai, ta thế nhưng bị Tòng Dung tính kế mà không biết…… Ô…… Ô…… Không cần chết….. Vương gia! Van cầu ngươi không cần chết…..” Nàng rơi lệ đầy
mặt, vừa tự trách vừa hô to.
Lệ vương đã sớm mất đi ý thức, hấp hối, hơi thở mong manh, căn bản nghe không thấy lời của nàng.
“Võ Khúc đại nhân…… Cứu…… Ta……” Lí Dung vì quan hệ với sinh tử phù mà cũng ngã xuống đất, sắc mặt như sắp chết.
Nàng nhìn Lý Dung lại nhìn Lệ vương, đột nhiên thống hận Tòng Dung vô cùng, hắn mới là kẻ lãnh huyết vô tình nhất thiên giới, hắn lợi dụng
thiên cơ trùng hợp làm ảnh hưởng phán đoán của nàng, mượng tay nàng trừ
bỏ Lệ vương.
“Tòng Dung! Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được…… Cái gì là mệnh? Ta một chút cũng không tin tưởng! Ta muốn thay đổi hết thảy, ta muốn cho
ngươi biết, mạng người, không phải để cho ngươi thao túng, lại càng
không phải do thiên định, mà do chính bản thân quyết định. Lệ vương nhất định sẽ sống, ta sẽ làm cho hắn sống”
Nàng trào dâng oán giận nói, lấy tay lau nước mắt cũng làm cho mặt
biến thành màu đỏ, tiếp theo nàng dùng pháp lực bảo vệ các đại huyệt
trên người Lệ vương, lại lấy ra trái tim đã bị đâm nát của hắn.
“Thực xin lỗi! Ta thực xin lỗi ngươi, mạng này ta trả lại cho ngươi”, nàng nghẹn ngào nói xong, nhặt lấy trường kiếm, không chút do dự dùng
nó khoét ngực mình, sau đó dùng pháp thuật lấy trái tim của nàng ra, đem sự sống của nàng để vào trong ngực Lệ vương.
Dùng xong pháp thuật “ thân mật thuật”, nàng như mất hết khí lực, phun ra một ngụm máu, nhẹ vỗ vỗ gương mặt của Lệ vương