Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326884

Bình chọn: 7.5.00/10/688 lượt.

àngười đó xem sẽ rõ, có con chim màu xám nhạt từ trong quan tài bay ra.Con chim anh kể có lẽ chính là con chim ấy?”.

Con chim màu xámnhạt trong câu chuyện được gọi là “la sát mị”, rõ ràng cũng thuộc lại ma quỷ đại diện cho cái ác. Trương Trạc trong Triều dã thiêm tái có nhắcđến một câu chuyện về một chàng thanh niên đang đi trên đường thì tìnhcờ gặp một cô gái cũng đang rảo bước một mình. Dung mạo xinh đẹp của côgái đã khiến chàng trai mê mẩn. Chàng bèn mời cô về nhà. Ngày hôm sau,người nhà gõ cửa phòng hồi lâu mà không thấy anh ta ra mở cửa, họ bènđứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ thì thấy một cái đầu lâu vừa mới bị ănxong. Người nhà kinh hãi phá cửa xông vào, thấy từ trên xà nhà tối âm uxuất hiện một con chim lớn, vươn cổ nhằm hướng cửa chính bay ra. Ngườita cho rằng đó chính là loài “la sát mị” hung ác vẫn được nhắc tới trong dân gian. Viên Mai, thời nhà Thanh, trong Tử bất ngữ cũng nhắc đến loài chim la sát. Hứa Thu Trà trong Văn kiến dị từ đã dùng tro bếp để nhậndạng dấu vết và xem xét tỉ mỉ, kỹ lưỡng vết chân trên lớp tro bụi ấy làdấu vết của loài chim nào, rồi nói vui rằng: “Nhìn dấu chân này, ngườitrần mắt thịt cũng biết ngay đó là loài chim la sát.” Có thể thấy, những câu chuyện dẫn ra trên đây đều có chung một mục đích khẳng định “la sát mị” chính là một loài ác quỷ, mà ác quỷ thì thường ăn thịt thi thểngười chết.

Trong Thông u ký cũng nói tới một loài dị vật tươngtự xuất hiện sau khi có người chết. Tính chất của loài ác quỷ cũng biểuhiện rất rõ ràng trong câu chuyện độc đáo này:

Chín năm trời giữtrọn tấm lòng kiên trinh, tận trung với nước, người cha của đô dốc xứBạc Châu, Lô Viện lâm bệnh nặng và qua đời. Hai ngày sau, đang giữa banngày, bỗng có một con chim lớn màu xám nhạt, không biết từ đâu bay đếnsân nhà, bay lượn một vòng trên không trung, in bóng xuống mặt đất rộngkhoảng bốn, năm thước. Cả nhà kéo nhau ra xem. Đột nhiên nó sà xuống cái giếng ở góc phía tây nam, rất lâu sau mới bay đi. Mọi người chạy đếnxem, phát hiện thấy nước trong giếng đã cạn hết, bên trong còn có haiquả trứng, to bằng nắm tay. Mọi người vớt lên đập vỡ một quả, máu từtrong chảy ra lênh láng. Đến sáng hôm sau, đột nhiên nghe thấy có tiếngkhóc thảm thương của một người phụ nữ từ trong nhà phía tây. Lại gầnxem, phát hiện ra một người con gái, tuổi chừng mười tám, mười chín,quàng một chiếc khăn mỏ quạ màu đen trên đầu khóc rất thê thảm. Hỏi từđâu đến, người con gái nói trong tiếng khóc: “Tôi từ trong quả trứngdưới giếng chui ra, nào dám hãm hại ai?” Vừa dứt lời liền quay lại phíatây lôi ra một xác chết đã thối rữa, xong vung cánh tay lên rồi đi, rađến cổng thì biến mất.

Đến thời nhà Tống, trong Thanh tôn lục,Liêm Bố cũng nói tới hình ảnh kỳ dị của một con vật lạ: “Một con vậttrông giống như chim hạc, có màu xám đen, đôi mắt long lanh sáng rực như ngọn đuốc, đôi cánh lớn căng phồng đạp gió vù vù.” Ông cũng cho biếtthêm, đã có người nhìn thấy con vật kỳ dị này trong quan tài sau khingười chết được mấy hôm: “Thi thể người chết khí chất sẽ biến đổi thànhla quỷ.” Hồng Mại trong Di kiên đinh chí, quyển mười ba cũng kể lại mộtcâu chuyện về Từ Cát Khanh ở Cù Châu, trong suốt thời gian sáu năm miệtmài hành đạo, ban ngày thường có một con vật lạ đến đậu ở chân tường,thân người, đầu chim, dài khoảng một trượng. Một hôm, bất ngờ người vợlẽ trông thấy liền kinh động mà chết. Người con thứ tư của Từ Cát Khanhđang làm quan ở Tú Châu, ngày hôm sau nghe được tin dữ, cả ngày ám ảnhkhông dứt về loài chim lạ đó.

Đến triều đại nhà Thanh, sát quỷđược nói đến như là một loài chim lạ cũng nảy sinh nhiều vấn đề phứctạp. Đồng Hàm trong Thuần hương chuế bút có đoạn nói về “hung thần” là“một con gà, cao khoảng bốn, năm trượng, cái mào đỏ thẫm, cựa cứng nhưsắt, đứng trên một mô đất, vỗ cánh dài đến xà nhà, ngẩng cao đầu, nhìntừ bên ngoài vào.” Một tác phẩm khác của Vương Đổng Qũy là Nhĩ đàm loạităng, quyển hai tư cũng cho rằng “hung thần” chính là “một con gà trốngto như loài ngỗng, mỏ quặp lại, mắt trợn trừng, bay đến đậu trên quantài”. Tam tá lư bút đàm, quyển mười một có một đoạn miêu tả lại cảnh“gặp gỡ hung thần”, trong đó cũng chỉ rõ hung thần là một con ngỗng lớn, hai mắt long lanh màu xanh biếc. Tiền Vịnh trong tác phẩm Lý viên tùngthoại, quyển mười lăm, Đả sảnh thần cũng khẳng định “hung thần” là mộtcon chim lớn, khuôn mặt, dáng đứng giống hệt con người, nhưng lại cóthêm đôi cánh dũng mãnh, mỗi lần vẫy cánh chẳng khác nào một trận giólớn nổi lên. Trong Tử bất ngữ của Viên Mai, quyển hai, Lạc sát điểu cũng nhắc đến một con chim lớn, màu hung đen, mỏ quặp lại, bàn chân nhưtuyết, đứng giữa nấm mồ bỏ hoang, nơi “mặt trăng chiếu rọi những vệtsáng mờ ảo trên thi thể người chết” mà biến hóa. Độn trai ngẫu bút,quyển hạ có một đoạn nói về chuyện “hồi ương” như sau: “Có một người nọthấy một gia đình bỏ nhà không mà dắt díu nhau chạy trốn hung thần,trong nhà có đặt một chiếc quan tài, trên quan tài có một con vật lạtrông giống như gà nhà, liền nghi ngờ đó chính là thần tai ương hiệnhình.” Tiết Phúc Thành trong tác phẩm Dung am bút ký, quyển sáu có mộtđo


pacman, rainbows, and roller s