
i tin đượcnàng, khi dì nàng mù quáng bênh vực kẻ bất lương? Nàng bối rối đứng nhìn thanhsắt đập đùng đùng vào then cửa, tiếng động vang lên chát chúa. Khá lâu cửa mớigãy nghe răng rắc và bật ra. Dì nàng kêu lên trong lúc ông Bassat đẩy bà qua mộtbên, lấy lối đi vào. Richards vuốt mồ hôi bò dài xuống mặt.
Căn phòng tràn bóng tối, mấy chồng bao sắp dọc theo cửa sổđóng kín. Ông toà hét:
- Đem cho ta mẩu nến coi! Y như đáy giếng...
Richards rút trong túi mẩu nến bật diêm đốt lên trao cho chủ,ông cầm giơ cao lên bước tới.
Ông soi vào từng góc, trong lúc tất cả lặng im. Ông tỏ vẻ tứctối vì thất vọng:
- Lạ thật! Không có gì cả!
Trừ chồng bao trong gốc, phòng trống trơn. Bụi và mạng nhệnchen nhau trải khắp phòng. Không bàn, không ghế, không tủ giường chi hết. Ốngkhói cũng bịt kín mít. Trên chồng bao, có sợi dây thừng.
- Được! Lần này tôi thua lão Merlyn! Nhưng có một ngày, hắnsẽ đền tội xứng đáng!
Ông quay ra. Gã Richards dắt ngựa lại cho chủ. Ông lại hỏicô gái:
- Này, cô nên nghe tôi, dì cô chắc câm và không còn trí nhớ.Cô hiểu tiếng Anh chứ? Đừng giả vờ không biết gì cả về hành động cũng Merlyn.Hãy cho tôi biết có ai đến đây, ngày hoặc đêm?
Mary nhìn thẳng vào mắt người hỏi (lần thứ nhất vì dì nàng,nàng nói dối trơn tru):
- Quả thật chưa bao giờ tôi thấy ai đến, ngày cũng như đêm.Vả lại tôi ngủ say quá, vì vất vả cả ngày.
- Cô biết vì sao phòng kia kín mít? Cô đã vào lần nào chưa?
- Dạ chưa và tôi không hiểu ý chủ nhân nổi, ông là một ngườikỳ lạ.
- Đúng, kỳ lạ lắm: lữ quán mà không tiếp khách... Kỳ lại đếnnỗi dân quanh đây chỉ có thể yên giấc khi Merlyn bị treo cổ như cha hắn trướckia. Cô nói lại với hắn khi hắn trở về, nói y như tôi nói, nghe?
- Thưa ông, tôi sẽ nói đúng như ông dặn.
- Này, cô không ngán phải sống với một người khùng như bàMerlyn ư?
- Thưa ông, đó là em ruột mẹ tôi...
- Cô thông minh, nhanh trí lắm. Nhưng tôi không ao ước làmcha mẹ cô. Thà tôi thấy con tôi nằm dưới đất còn hơn để sống trong lữ quán GiaoMai với kẻ bất lương. À, quên, (ông đã bước ra rồi lại quay vào) cô có thấyJean Merlyn, em ruột chủ quán không?
- Thưa ông, chưa. Tôi chưa hề nghe đến tên này.
- Thật ư? Tốt lắm. Thôi, chào cô!
Đợi cho người ngựa khuất sau đồi, Mary mới nói với dì, giọnghằn học trong lúc bà ngồi bệt xuống thở hổn hển:
- Thôi, hết nguy hiểm rồi. Dì nên bình tĩnh lại. Dì chú đãqua mặt ông toà mà khỏi bóp kèn... Tài quá!
Nàng rót nước uống một hơi, mất hết cả dịu dàng, kiên nhẫn.Nàng đã nói dối để cứu kẻ ác, trong lúc nàng chỉ muốn khai toạc hết sự thật.Nàng đã thấy sợi dây, nàng muốn Joss bị treo cổ bằng chính sợi dây hắn dùngtreo cổ kẻ lạ trong đêm... Nàng muốn... nhưng vì dì nàng, nàng đã không dám tốcáo kẻ bất lương. Thật ghê tởm: Mary là đồng lõa của quân gian? Uống đến cốc nướcthứ hai, Mary lại nhớ mình còn nói dối để cứu Jean, tên trộm ngựa. Nhục nhã, xấuhổ biết ngần nào?
*
Trưa đó, Joss trở về, được vợ đón ở cửa bằng một tràng dài,tiếng nọ dính tiếng kia. Mary ngồi yên ngoài vườn. Nàng thấy chẳng việc gì phảichen vô.
Thỉnh thoảng, Joss gặng hỏi lại đôi câu, giọng bẳn gắt. Rồiông ta đến cửa sổ, vẫy nàng, mặt cau có:
- Về đây! Kể đầu đuôi nghe coi. Một con vẹt còn nói rõ hơndì cô...
Mary bình tĩnh kể lại câu chuyện, trừ chuyện ông toà hỏiJean. Sau cùng Mary nhắc lại lời ông toà dặn nàng. Joss im lặng nghe, chờ Marydứt lời, lão đá cái ghế ra tận cửa, gầm to:
- Đồ hèn! Nó làm gì có quyền xét nhà? Trát toà gì! Bịa! Vậymà hai con ngu cũng để nó vô. Sáng nay mà có tao coi, nó sẽ về North Hill màngay vợ nó cũng không nhận ra và nó sẽ không còn ra người nữa. Đồ chó má! Nó cóquyền sinh sát với ai kìa, chớ tao thì...còn lâu. Rồi nó sẽ van lạy tao cho màcoi. Chà! Hai con ngu sợ dữ, há? Có ngày tao đốt nhà nó cho coi...
Joss la to đến nỗi Mary tưởng tai mình điếc luôn. Nhưng côgái không sợ tí ti nào. Cô biết đó là một cách...để đỡ tức, không có gì nguy hiểm.(Chỉ khi nào con người này thì thầm mới đáng gớm.) Có thể lão đang sợ cũng nên?Mary lấy làm thú vị và nghĩ đến điều này.
- Lấy gì ăn coi! Ta còn phải đi có việc đây. Patience! Câm họnglại, bà khóc làm ta điên thêm. Mary cô khá lắm. Ta biết ơn cô đó!
- Bộ chú tưởng tôi làm vậy vì chú chắc?
Mary nhìn thẳng vào Joss, hỏi.
- Vì ai thì vì, ta không cần biết. Cắt miếng bánh coi! Đừngnói nhiều.
Xong bữa ăn, Joss ra chuồng ngựa. Mary tưởng lão cỡi ngựađi, nhưng lão lại thôi, ra bếp, leo rào và đi bộ, băng qua đồng hoang phía sau,tiến về phía núi đá Telbo-Hough. Nàng do dự, không biết có nên thực hiện điều dựtính chăng? Sau cùng, Mary cởi tạp dề, khoác khăn len, chạy theo Joss. Đến đỉnhđồi cô phải nấp sau tảng đá, chờ Joss đi khuất thật xa mới dám theo sau. Cô rẽcỏ dại, bước tràn trên đá sỏi. Nàng nghi là sự có mặt ông toà bất ngờ làm choJoss thay đổi chương trình. Bây giờ đang xế trưa, rất dễ cho nàng theo dõi lão.Đất hơi khô, đá đông cứng, nhưng Mary đã có kinh nghiệm qua những bận đi dạotrước.
Sau vài dặm, cuộc theo dõi bắt đầu khó hơn: nàng phải giữkhoảng cách khá xa mà Joss thì lại đi nhanh. Khỏi núi đá Codda, Merlyn rẽ quahướng đông, lã