XtGem Forum catalog
Lữ Quán Giết Người

Lữ Quán Giết Người

Tác giả: Minh Quân -

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322943

Bình chọn: 7.5.00/10/294 lượt.

àng biết bao nhiêu!

Xe đã thắng xong. Mary lên ngồi cạnh linh mục. Nom ông nhưcon chim khổng lồ: áo choàng rộng bay phấp phới và hai cánh tay như đôi cánh.Giọng ông mơ hồ trong gió lộng:

- Tôi yêu đồng hoang. Lần đầu tiên cô sống nơi này và khôngđược yên ổn nên không hiểu tôi. Nếu cô thấy nó về đông cũng như qua hạ, cô sẽgiống tôi. Không đâu quyến rũ bằng đồng hoang. Cảnh sắc như thuộc về quá khứ. Đồnghoang được tạo dựng trước rồi mới đến rừng núi, thung lũng và biển cả. Lúc mặttrời lên, ta trèo lên đỉnh núi Roughtor lắng nghe gió thổi qua khe đá... cô sẽhiểu...

Mary không hiểu gì cả. Nàng tự nhủ: không biết ông có giảngnhư thế giữa nhà thờ?

*

Joss Merlyn say tiếp năm hôm. Suốt ngày ấy qua ngày khác ôngta nằm dài mê man, trên cái giường nhỏ trong bếp. Miệng há hoác và ngáy phopho. Tiếng ngáy vang dội khắp phòng. Năm giờ chiều hôm thứ năm ông ta tỉnh dậy,kêu khát và đòi uống... rượu chát, vừa kêu vừa khóc, như đứa trẻ. Bà vợ tức thìchạy lại, vỗ về bằng những lời dịu dàng, tay bưng ly nước dỗ chồng uống; lại sửagối, đắp chăn. Trông bà khác hẳn, nhanh nhẹn và chu đáo quá. Merlyn nhìn quanhdáo dác, run rẩy, lầu bầu không ra tiếng. Lão để yên cho vợ lau mặt, thay ragiường, chải tóc... Chỉ mươi phút sau, ông ngủ lại, mặt bầm tím, lưỡi thè ra vàlại ngáy làm Mary càng tởm.

Hai dì cháu qua ở tạm gian phòng khách đầy bụi. Lần thứ nhất,Mary thấy dì vui vẻ, tỉnh táo, nhanh nhẹn. Bà nói chuyện, có khi hát nho nhỏ nữa..Mary được biết cứ hai tháng Merlyn say bí tỉ như vậy một lần. Có khi thường hơnvà lần này, cơn say là kết quả sự có mặt ông Bassat. Theo lời dì nàng, Merlyntrở về lúc 6 giờ chiều và đi thẳng vô quầy rượu, ở lỳ trong đó luôn. (May quá:lúc đó Mary đang lang thang trên đường về và lạc hướng.) Bà không biết Mary vềlúc nào, và nghe Mary bảo nàng đi chơi, lạc, bà tin ngay. Bà khuyên nàng nên cẩnthận hơn, từ nay. Mary dấu tất cả mọi việc xảy ra. Và họ sống năm ngày yêntĩnh.

Thời tiết u ám nên Mary không ra khỏi cửa, nhưng đến ngày thứsáu, khi mặt trời lên, cô gái lại tính vượt đồng hoang - dù nàng chưa quên cuộcmạo hiểm đã qua. Nhất là khi Joss tỉnh dậy la lối om sòm, khói từ bếp tràn khắpnhà và dì Patience nhanh nhẩu mang ra lại thì nàng đâm cáu kỉnh. Mary lấy mộtkhúc bánh mì gói vào khăn, đi ra. Lần này, Mary hướng về phía tây, ngọn Kilmar.Vừa đi cô gái vừa nghĩ đến Francis, suốt buổi ông toàn nghe nàng nói, nàng nhớđến khuôn mặt ông, đôi mắt ông, bộ tóc ông... Chà! ông có vẻ giống tiên tử Eliequá! Một người như ông, vì sao lại làm linh mục phó nhỉ? Ông có vẻ siêu phàmquá!

Vài con hải âu bay là đà trên mặt hồ. Noel sắp đến rồi. Chắcở Helford dân chúng đang rộn rịp trang hoàng nhà cửa, cây thông, và gà ngỗng đượcăn nhiều cho béo? Mấy hàng bánh trái và các cô gái hẳn đều ưa nhìn... Vị mục sưthì tươi tỉnh cưỡi ngựa đến Trekiwarreb cụng ly với giáo dân? Linh mục Franciscũng cầu Chúa ban phúc cho họ đạo?

Một điều chắc chắc: lữ quán Giao Mai chả có gì thay đổi? Hơnmột giờ sau, Mary dừng lại trước con suối chảy ngang, khung cảnh không lạ lắm,trước mặt cô gái là núi đá phẳng lì và xanh rêu. Sau lưng, ngọn Kilmar hiện ranhư bàn tay khổng lồ chĩa ngón lên trời. Mary ngắm kỹ đầm lầy Trewartha lần nữa.Về hướng đông nam, bộ mặt đồi núi rực rỡ dưới mặt trời. Suối kêu róc rách đâuđó. Đầm lầy trải dài bên trái. Gió hây hẩy thổi làm ngọn cỏ lung lay xào xạc,có đám xanh tươi, có đám vàng, nâu. Nom hiền lành nhưng vô cùng nguy hiểm, vìbên dưới lún sâu. Mary quay lưng lại đầm và băng suối, bước lên những mô đấtcao. Trời ít mây, đồng hoang trải dài như bãi cát. Mấy con ngựa chạy từ đồi caoxuống làm cho con quạ đang rỉa lông vội vút bay lên, buông mấy tiếng “quà quạ”nghe buồn bã lạ lùng. Đàn ngựa nhảy trên đá chơm chởm, đuôi phất phơ, chen lấnnhau. Hình như chúng vừa được thả ra? Mary chợt thấy cửa rào bên trái được mở rộng.Một người đàn ông đi tới, tay xách cái xô. Thấy nàng, gã đàn ông vây vẩy, gọitên nàng. Mary không tránh kịp: đúng là em trai chủ quán. Quần áo lem luốc bùnvà lông ngựa, hắn cười thật tươi:

- Cô đến tìm tôi sớm hơn tôi nghĩ. Phải biết trước, tôi đãlàm bánh thết cô. Ba ngày nay tôi ăn toàn khoai tây, khỏi mất công rửa bát.

Mary chưa kịp phản ứng, anh ta đã đưa cái xô cho nàng và lộinước lùa ngựa.

- Ra khỏi đây! Tụi bay làm đục nước uống của tao. Liệu hồn!

Rồi anh ta nhặt cái xô cạnh đó vào bảo Mary trả xô nàng đangcầm, xách cả hai cái xuống suối, múc đầy nước rồi nhăn răng trắng bóng ra, cườinữa:

- Nếu không gặp tôi, cô làm gì nào?

- Tôi không có ý định tìm anh. Nếu biết, tôi đã quẹo sang hướngkhác.

- Tôi không tin cô. Nhưng dù sao, cô đã đến đây là tốt rồi. Ởlại ăn trưa với tôi, nghe? Có thịt trừu.

Cả hai trở về căn nhà tranh nằm lưng chừng đồi. Từ ống khói,một làn khói mỏng thoát ra. Sau nhà, còn những mảnh ván ghép sơ để làm rào nuôisúc vật và một khoảnh đất trồng khoai tây.

- Tôi nhóm lửa rồi, giờ chỉ cần nướng thịt. Cô biết cách làmchứ?

Mary nhìn Jean từ đầu tới chân:

- Anh mời khách kiểu gì vậy?

- Tôi ít có dịp mời khách lắm. Từ lúc mẹ tôi chết, tôi sốngmột mình. Mời cô vô nhà!

Mary cúi