Lữ Quán Giết Người

Lữ Quán Giết Người

Tác giả: Minh Quân -

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322643

Bình chọn: 9.5.00/10/264 lượt.

a tháng. Tócbà bạc trắng. Tôi nghe nói bà nội đã anh dũng chống với lính đến bắt ông tôi.

Mary im lặng nghe. Giọng bình thản của Jean làm nàng sợ.Nàng đoán rằng trong gia đình Jean không có sự nhân ái, khoan hoà.

- Cô định lưu lại đây bao lâu? Thật đáng tiếc đây không phảilà chỗ của cô...

- Biết làm sao? Tôi chỉ có thể ra đi với dì tôi. Tôi khôngbao giờ đành lòng bỏ bà...

- Nói cho ngay, ở đây khá yên tĩnh.

- Yên tĩnh? Hôm thứ bảy vừa rồi nhà đầy khách, toàn bọn...cóvẻ bất lương...

- Không có gì lạ. Tụi đến đây toàn là tụi từng sống trongnhà tù. Không biết họ nghĩ sao về cô. Joss dám bán cô lắm đa! Sẽ có một ngày,cô ngồi trên ngựa sau lưng một tên cướp cạn...

- Muốn vậy, họ phải đánh tôi bất tỉnh đã...

- Bất tỉnh hay tỉnh thì đàn bà vẫn là đàn bà. Vả lại, tụi bấtlương thì cần gì cô thuận hay không?

Mary gợi chuyện:

- Anh sống bằng nghề gì?

- Tôi ấy à? Tôi ăn trộm ngựa. Nhưng nghề này không khá mấy.Túi tôi rỗng không! Cô đến nhà tôi chơi đi! Tôi có con ngựa hợp với cô lắm.

- Anh không sợ bị tóm sao?

- Dễ gì? Ngựa hoang đầy đồng, làm sao phân biệt được? Giả dụnhư con ngựa có bờm dài, một chân trắng, một dấu hình thoi ở tai, nó đứng ngaytrước mắt chủ nó nhưng đố ông ta nhận ra...

- Tại sao vậy?

- Thì bờm nó ngắn đi rồi, bốn chân cùng mầu và dấu hình thoibiến mất tiêu hay chỉ còn là một vệt dài. Đơn giản quá, cô thấy không? Nhưng côbiết đó: tôi không dành dụm được, tiền trôi tuột qua kẽ tay như vốc nước. Tuầntrước tôi có 10.000 mà hôm nay còn vỏn vẹn 100. Vì vậy, tôi muốn bán ngựa chocô.

Mary khó nhịn cười trước một kẻ bất lương...thật thà, nàngkhông thấy giận nữa:

- Tôi không thể lấy tiền dành dụm ít oi mua ngựa được. Tôi cầntừng trinh con...

Đột nhiên, Jean dịch lại gần Mary, anh nhìn quanh trước khilên tiếng:

- Nghe đây! Hãy quên những lời trêu chọc của tôi đi. Lữ quánGiao Mai không phải là chỗ dung thân của người lương thiện. Tôi ăn trộm ngựa làvì không biết làm gì ở vùng cằn cỗi này, nhưng tôi không phải táng tận lươngtâm. Tôi không như anh Joss. Không có lý nào tôi nỡ để cô bị anh ấy kéo vào tộiác. Trốn đi! Tôi sẽ giúp cô đến Bodmin tìm cách sinh nhai.

Giọng anh trầm ấm, thành khẩn. Mary gần tin Jean. Song nànglại nhớ kịp Jean là em ruột chủ quán. Có thể chủ quán cho em dò la nàng? Không!Bây giờ chưa thể tin Jean. Để xem, thời gian sẽ cho nàng biết Jean thuộc phenào. Bây giờ thì...chưa.

- Tôi chả cần ai giúp đỡ. Tôi tự liệu thân được. Tôi khôngphải tiểu thư thành phố.

Jean không nài nỉ thêm. Anh nhảy phóc lên ngựa:

- Tốt lắm. Tôi không quì xuống chân cô đâu. Nếu thấy cần đếntôi thì cứ qua khỏi vũng lầy Trewartha, đến chân đồng hoang "12 đànông" bên kia ngọn Withy Broo sẽ thấy căn nhà tôi. Tôi còn ở đó đến đầuxuân. Chào cô!

Chao ơi! Sao Jean không là kẻ ngoài dòng họ Merlyn? Mary đãtin ngay, không do dự. Làm sao tin được em Joss chứ? Hắn chỉ là một tên trộm ngựa,hắn có thể lương thiện chút chút thôi...

Jean đã nói hắn không ưa Joss nhưng lấy gì làm tin? Cách tốtnhất là phải tự quyết định mọi điều, không tin bất cứ ai. Thành vách của lữquán này cũng sặc mùi máu và nói ra dự tính của mình là một rồ dại.

Sự thăm viếng bất ngờ của Jean như một tia nắng chói và khihắn ra đi, ánh nắng ấm áp như cũng đi theo. Bầu trời xám xịt rồi mây mù bao phủ,những bụi gai đen rạp mình dưới gió. Mary thôi cau có, nàng mệt mỏi và chán nảncùng cực.

Ngày tháng nối nhau dài vô tận. Mary nghĩ đến Jean: miệnghuýt sáo, hai chân thúc vào mình ngựa, đầu trần rong chơi tùy thích... Giá nànglà con trai?

Nàng lại nghĩ đến Helford: con đường dài dẫn đến đầu làng, đếndòng nước cạn, đến đàn vịt bì bõm trong bùn, vài đàn ông ơi ới gọi bò về... Đờisống thanh thản, êm dịu đó nàng không còn được tham dự nữa. Nàng dính liền nơiđây bởi một lời hứa với mẹ và bây giờ thì bởi một lời thề, bởi thương dì.

Nàng ngồi bó gối trong phòng khách nhìn mưa làm mờ cửa kính.Những dòng lệ thi nhau chảy dài xuống má nàng, Mary không buồn lau.

Đêm ấy xe ngựa trở lại. Nàng thức giấc lúc hai giờ sáng.Nhìn ra cửa sổ, cô gái thấy chỉ có hai xe thôi. Cỡ sáu người tất cả. Những xengựa có vẻ kỳ bí và giống như xe tang. Bóng người di động trên sân lặng lẽ.Mary tưởng như đó là hình ảnh của một ảo mộng.

Nhưng đó là sự thật, các xe đều trống rỗng, hàng hóa từtrong phòng được khuân ra, chất ngập xe.

Tại Helford, ít ai nói tới chuyện buôn lậu, mà có nói đếnthì bằng nháy mắt và nụ cười khoan thứ, y như những chai rượu lậu chỉ là một xaxí phẩm vô hại chứ không phải là một tội ác đè nặng lương tâm. Đây khác hẳn: bọnbất lương đã nhúng tay vào máu người. Kẻ nào thấy lương tâm cắn rứt, thì sẽlãnh một sợi dây tròng vào cổ như nàng đã thấy.

Tổ chức của Joss nhu một vòng xích sắt: không có khoen nàođược yếu. Bỗng Mary có cảm tượng Jean đến với mục đích rõ ràng: Hắn báo trướccho anh biết xe đến đêm nay. Mary chợt giận mình quá đỗi, vậy mà nàng tưởng sẽlà bạn với Jean. Anh em họ cộng tác với nhau, rõ ràng quá. Chắc một điểm lươngtâm vùng dậy, ngo ngoe trong chốc lát, xui anh ta quan tâm đến số phận Mary,khuyên nàng rời lữ quán, vì anh ta biết rõ cái gì đợi


Old school Swatch Watches