
ổi,. Thằng kia thì hơn cậu là mấy tuổi. Tụi nó chỉ mới là những đứa trẻ con thôi, làm sao có thể giết được hổ chứ? Hay là thằng ý có âm mưu gì? Thật nghi ngờ. Nhưng xét cho cùng, dù thằng ý có âm mưu gì đi chăng nữa thì hôm qua Lý Nguyên đã đụng mặt con hổ ấy và biết nó sẽ không hại mình. Hôm nay mà gặp lại được chắc thằng kia sẽ xanh mặt chứ làm gì có chuyện giết con hổ đó, nên cậu nói.
-“Sợ gì chứ! Đi thì đi!”
-“Ai nhát gan bỏ chạy là con chó và cõng người kia từ đây về tận nhà nhé!”
-“Được thôi.”
-“Vậy thì thề đi!”
-“Tao thề!”- Giọng Lý Nguyên dứt khoát.
Nói rồi cả hai đứa cùng bước sâu vào núi. Lý Nguyên vẫn nhớ như in con đường dẫn tới chỗ con hổ ấy. (Chính xác con đường ấy chỉ là một lối đi mòn do bước chân người đã đi qua mà hình thành). Lý Nguyễn vẫn bước đi nhanh nhẹn và đầy tự tin. Tên đại ca có vẻ không chịu đựng được cảnh mình là người theo sau nên đã vụt bước lên trước, cố tỏ vẻ dũng cảm. Men theo lối mòn mình đã từng đi qua, chả có gì dễ dàng hơn thế. Cuối cùng cả hai cũng tới được con suối, nơi phân cách lãnh thổ của con hổ.
-“Không ngờ mày cũng nhớ đường.”- Tên đại ca nói.
-“Trí nhớ tao tốt lắm!”
Lý Nguyên vội vàng nhảy lên những tảng đá để sang bờ bên kia. Tên đại ca cũng vội vàng làm theo.
-“Rồi! Chúng ta đã đặt chân lên lãnh thổ của con hổ đó. Giờ tính sao nữa?”- Tên đại ca vội hỏi.
Không muốn để lộ mình đã đi gặp con hổ trước đó rồi, Lý Nguyên giả vờ nói.
-“Ờ! Cũng chã biết nữa. Cứ đi vào trong đó rồi tính tiếp. Mà mày định giết nó đấy thật à? Sao không thấy mày mang vũ khí gì cả?”
-“Ừ! Mày biết đến Võ Tòng đánh hổ bằng tay không chưa?”
Lý Nguyên biết nhưng vẫn lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ.
-“Mang tiếng con nhà quan mà chả biết cái gì!”
Ha! Ha! Đúng là thằng vừa ngu, vừa điên. Nó nghĩ mình là ai chứ? Nghe thấy giọng điệu tự tin của nó, Lý Nguyên hoàn toàn đoán ra rằng thằng này đang dở trò bịp bợm gì đó.
“Định dọa ta à? Không dễ đâu.”
Cả hai cùng dấn sâu vào trong núi, Lý Nguyên cố tình đi theo con đường mình đã từng qua một cách hồn nhiên, tỏ vẻ mình mới đi lần đầu. Bỗng nhiên thằng đại ca lên tiếng.
-“Ê mày! Đường này.”
Thằng đó chỉ tay về phía tây, bảo Lý Nguyên đi theo.
-“Sao lại đi lối đấy?”
-“Hình như tao vừa thấy cái gì đó?”
-“Con hổ đó à?”- Lý Nguyên thấp giọng xuống.
-“Chắc vậy? Mày có dám thử xem không?”
-“Dám! Đi đi”
Lý Nguyên giả vờ làm theo lời nó xem thằng ý định giờ trò gì. Cả hai đứa cùng băng qua một đoạn đường khá gồ ghề. Lý Nguyên thi thoảng bị vấp chân còn thằng đại ca thì không. Rõ ràng là nó đã đi qua đường này ít nhất một lần rồi. Đang đi bỗng dưng cả hai đột dừng lại khi nghe thấy tiếng là cây xào xạc. Từ trong bụi đang rung rung gần đó, xuất hiện hai chấm đỏ phát sáng trong cái ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh.
“Chả lẽ lại là con hổ đó thật?”
Lý Nguyên vội để ý xem vẻ mặt của tên đại ca. Thằng đó chả tỏ vẻ gì là sợ hãi cả, hơn thế lại còn rất bình tĩnh. Không lẽ nó không sợ con hổ đó thật hay đây chỉ là trò bịp của nó.
“Cứ từ từ rồi sẽ rõ.” Lý Nguyên tự trấn an. Rồi Lý Nguyên nghe thấy tiếng gầm gừ rất giống tiếng hổ. Chả lẽ lại là thật? Nhưng nếu đúng là con hổ đó thì việc gì phải sợ chứ. Nó sẽ không hại mình đâu.
-“Sao? Sợ rồi à? Sợ rồi thì chạy đi.”
-“Còn lâu. Có giỏi thì mày gọi con hổ đó ra đi!”
Lý Nguyên thách. Tên đại ca tỏ vẻ hoảng hốt trước câu nói vừa rồi của Lý Nguyên. Nhận xét thái độ của nó thì rõ ràng đây là một trò lừu bịp những tên nhát gan. Đáng tiếc cho nó, Lý Nguyên không phải kẻ nhát gan như vậy.
Tiếng gầm gừ trong bụi một lúc thêm lớn.
Lý Nguyên vội vàng chạy lại phía bụi cây đang phát ra tiếng động và rút kiếm ra.
-“Mày làm cái gì thế?”- Tên đại ca nói lớn.
-“Giết hổ! Mày không dám hả Võ Tòng.”
Lý Nguyên hung hục chạy về phía bụi cây. Bỗng từ trong đó, một đám nhóc chạy ra, miệng hét toáng lên. Lý Nguyên nhận ra đám trẻ con đó đều là đàn em của thằng kia. Quá rõ ràng đây chỉ là một trò bịp bợm.
Cả đám trẻ ồ ra, chạy như bị ma đuổi. Mặt mày thì tái mét. Một trong tụi nó nói lớn.
-“Chạy.. chạy đi đại ca! Có con gì ghê lắm. Chúng lại còn đông nữa!”
Giật mình quay lại nhìn về phía bụi cây, một con gì đó, à không, một bầy thì đúng hơn, lao từ trong bụi ra. Đôi mắt đỏ ngàu giống hệt con hổ nhưng chúng không phải là hổ. Trông chúng giống chó hơn nhưng to hơn, cái mõm cũng dài hơn. Chả lẽ là chó yêu.
-“Một buổi sáng may mắn! Một đám trẻ con dẫn xác tới!”- Con chó yêu nói, giống như con hổ vậy.
Và xung quang đám trẻ, từ mọi phía, hàng chục đôi mắt đỏ ngàu hiện lên. Tụi nó đang bị bầy chó yêu đang đói khát kia bao vây. Cả đám trẻ vội quấn lấy nhau mà run sợ.
-“Lý Nguyên! Lý Nguyên!”- Giọng thằng đại ca chuyển sang sợ hãi: “Đây là trò bịp bợm gì của mày đúng không?”
-“Bịp bợm cái gì! Chỉ có mày làm trò bịp bợm để lừa tao thôi.”- Lý Nguyên đáp đầy bối rối. “Tao đâu có biết mấy con này là con gì đâu.”
-“Nếu đúng vậy thì tụi mình chết chắc rồi đại ca ơi!”- Một giọng nói mếu máo, thét vang lên. “Bọn chúng là yêu quái ăn thị chúng ta đấy!”
-“Mau giải quyết đám nhóc này nhanh lên. Không lại bị lão gì đáng g