
ó! Nhớ chờ cháu!”
Nói rồi cậu bé vội quay người, chạy thẳng về nhà.
Ấy chết, suýt quên! Khi chạy qua bãi chiến trường, nơi ông già đã hạ gục bầy chó yêu, Lý Nguyên nhớ ra kiếm của mình chưa có bao. Chần chừ một lúc, đảo mắt, bao kiếm đang ở dưới con chó yêu mà cậu đâm nó.
“Có lẽ là nó đã chết rồi!”. Lý Nguyên từ tốn tiến lại gần con chó với ý nghĩ đó. Cậu bé cẩn thận nhòm kĩ xem con chó ý đã chết thật chưa. Thông thường thì mấy con yêu quái sống dai lắm . Nhìn mãi! Chả thấy gì. Không có một chút dấu vết của sự sống. Lý Nguyên vội rút bao kiếm nằm dưới xác con chó yêu ra. Ngay lập tức, cậu bé nhìn thấy con ngươi đỏ ngàu của con chó yêu đưa về phía cậu. Con chó yêu, nó vẫn còn sống!
Lý Nguyên giật mình lùi lại nhưng quá muộn. Con chó yêu đã bật dậy, nhảy chồm vào người cậu làm cậu ngã ngửa ra sau. Nhưng thật may mắn, nó lại nhảy đúng vào lưỡi kiếm lung túng đang chĩa về trước. Nó chết ngay tức khắc. Vội dùng hai tay ẩn con chó ra khỏi người, để cho máu đỡ dây ra áo. Lý Nguyên lập tức đứng dậy, dựt lấy thanh kiếm ra khỏi người con chó rồi bỏ chạy thật nhanh. Cậu không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.
Khi chạy đến bờ suối, Lý Nguyên biết mình đã an toàn. Cậu bé vội cởi hết quần áo ra và lao mình xuống nước. Lý Nguyên muốn cơ thể mình không còn có vết và mùi máu. Cậu cần phải được tắm rửa trước khi về nhà. Còn quần áo, cậu không tài nào có thể làm mất vết máu trên đó được.
Cầm thanh kiếm trên tay, Lý Nguyên đã rửa sạch vết máu trên đó, đảm bảo không ai có thể phát hiện ra.
Khi đã cảm thấy, cơ thể mình sạch sẽ, cậu bé liền mặc quần áo và chạy về nhà.
Về tới phủ, mọi người trong phủ đều tròn xoe mắt nhìn lý Nguyên. Quần áo thì tả tơi, dính đầy đát và máu. Lo sợ! Mọi người xung quay vây lấy cậu, tỏ vẻ quan tâm. Họ nghĩ cậu bị thương.
Lý phu nhân ngay lập tức chạy vào ôm lấy đứa con trai người đầy máu. Vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
-“Mẹ! Con không sao mà! Đâu phải máu của con. Con đâu có bị thương gì đâu.”- Lý Nguyên nói giọng ẻo lả.
Mẹ cậu vội vàng sờ khám khắp cơ thể đứa con trai xem có đúng như vậy không. Quả thật! Trên người con trai mình của có vết thương nào cả.
-“Con làm gì mà ra nông nỗi này?”- Lý phu nhân hỏi, vẻ mặt đã bớt đi nhiều lo lắng.
-“Dạ! Con chơi cùng mấy đứa trẻ chăn trau chả may rách áo thôi mà mẹ.”- Lý Nguyên nói dối.
-“Thế vết máu ở đâu ra?”
-“À…tụi con chơi lùng bắt cuốc rồi thịt nên mới bị máu dây ra áo đấy chứ!”
Mẹ cậu tin ngay.
-“Không sao là tốt rồi. Mau vào thay quần áo rồi ăn điểm tâm đi con. Trông con bẩn quá.”
Lý Nguyên ngoan ngoãn vâng lời.
Lại một lần nữa ngâm mình xuống nước nhưng lần này nước rất ấm. Cảm giác thật là thoải mái, dễ chịu. Lý Nguyên bắt đầu suy nghĩ lại những việc mình đã trải qua trong buổi sáng nay. Thật kì lạ. Mội chuyện cứ như một phép màu vậy. Một thế giới hoàn toàn khác. Những con chó biết nói, một ông già biết pháp thuật. Ông già đó đã cứu cậu và bọn trẻ. Ông chữa lành vết thương chỉ bằng một cái chạm tay và cả quả cầu to lớn kia nữa. Lý Nguyên khao khát muốn biết tất cả những điều vừa rồi là gì. Cậu bé muốn mình có được những pháp thuật giống như ông lão. Do vậy, cậu sẽ lại thêm một lần nữa quay lại khu rừng đó. Hai lần trước đều gặp hung hóa cát. Lý Nguyên tin lần này cũng sẽ vậy.
Và đúng như những gì đã nói với ông già kia. Chiều hôm ấy, Lý Nguyên lại chạy ra khỏi phủ một cách nén nút. Khi đi qua bờ đê, cậu bé lại thấy tụi nhóc sáng nay ở trong rừng với mình đang đứng dưới bãi cỏ. Tụi nó trông chả có gì là vui vẻ. Có lẽ vẫn còn ám ảnh bị ám ảnh bởi chuyện sáng nay. Mặt đứa nào đứa nấy cũng căng thẳng như dây chão. Lý Nguyên định chạy xuống hỏi thăm xem thế nào nhưng rồi lại thôi. Đang định bỏ đi thì cậu lại nghe thấy tiếng gọi.
-“Lý Nguyên! Lý Nguyên!”
Thì ra đó là tiếng tên đại ca gọi cậu. Thằng đó vừa gọi, vừa vẫy tay, chân vội chạy lại gần.
-“Mày định đâu vậy?”- Đứa đại ca hỏi khi đã lại gần Lý Nguyên: “Đừng bảo là mày lại vào khu rừng đó nữa nha.”
-“Thật ra tao để rơi một thứ rất quan trọng ở đó.”
-“Mày bị điên à? Mày định liều mạng đi vào chỗ đó một lần nữa sao?”
-“Ừ! Thì sao? Nó rất quan trọng với tao.”
-“Tao không hiểu mày luôn đó. Có chết tao cũng không dám vào khu rừng đó một lần nữa đâu. Thế mày về nhà có bị làm sao không?”
-“Tao đã bảo mẹ tao rất cưng tao mà!”
-“Chả bù cho bọn tao. Bị la cho một trận.”
-Thật không may cho tụi mày. Này! Tao vẫn nhớ lời giao kèo đó.”
-“Cái gì? Lúc ý tao và mày cùng sợ xanh mặt mày, cùng sợ chết cả. Lời giao kèo cũng hết hiệu lực từ lúc đó rồi.”
-“Thôi được! Tao không thèm chấp một thằng nhát gan như mày!”
Nói rồi Lý Nguyên chạy vội.
-“Thằng chó!”- Tên đại ca nói giọng tức giận, nhìn Lý Nguyên chạy về phía khu rừng.
Chạy một cách không ngừng nghỉ, cuối cùng thì cậu cũng đã đến được chân núi. Đưa mắt nhìn vào sâu trong rừng, Lý Nguyên dải bước chân một cách từ tốn trên con đường đã in vào sâu trong tâm trí của mình. Cậu lại men theo lối đi đã trở thành đường mòn, con đường dẫn thẳng ra bờ suối, ranh giới của sự bí ẩn.
Và một khung cảnh mà Lý Nguyên không ngờ tới đang hiện