Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326744

Bình chọn: 8.5.00/10/674 lượt.

u: “Tôi chịu không biết.” Nói rồi chị ta gọivào căn nhà có cánh cửa gỗ đang khép hờ: “Anh Dương ơi!”Có vẻ như chị ta quenkhắp thị trấn này.

Một giọng nam vọng ra rất rõ ràng: “Gì thế?”

“Anh có biết nhà Chu tổ tông có bao nhiêu người không?”

Anh ta đáp: “Mười một.”

Tiểu Quân lại rất kinh ngạc. Cô nhớ như in người mù nói “mườimột người nhà đang chờ tôi về ăn cơm” .Cô cho rằng “mười một người” là câu đốchữ, ám chỉ họ Cát của Trường Thành, nào ngờ nhà ông ta có mười một người thật!Khi Tiểu Quân định thần trở lại thì người phụ nữ đã đi xa.Tiểu Quân ngoảnh nhìncái cửa sổ đỏ treo mảnh vải đỏ, cô nhận ra, bên hàng xóm đều tối om, chỉ mìnhnhà ấy thắp đèn.

Chu tổ tông vẫn đang sống, như một ngọn đèn không bao giờ tắt.Nến hoặc đèn dầu đều có lúc cạn nhiên liệu, đèn điện cũng có lúc mất điện... vậyđèn gì có thể sáng mãi.

Tiểu Quân định tìm đường đi đến đó, đẩy cửa vào nhìnxem ônggià mà trời đánh mất sổ sinh tử, con người từng làm đám cưới ma cách đây hàngtrăm năm, nay đã già đến đâu, chắc bộ dạng ông ta sẽ cực kỳ đáng sợ...

Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi chứ cô không đám đến, vì sợ rằng vừađẩy cửa ra thì nhìn thấy người mù kia đã kiếm được tiền ở “Trung Nguyên” và trởvề nhà. Ông ta không cần đi tàu hỏa, âm hồn ông ta luôn nhớ mười một người nhàđang chờ ông ta về ăn cơm.

Tiểu Quân chầm chậm đi theo Ngõ Tối trở về khách sạn. Tâm trạngrất nặng nề, vì cô đã có thể khẳng định 100% mình gặp ma rồi.

Cô xâu chuỗi lại các sự kiện, thấy rằng người mù kia ngay từđầu đã không bình thường, hễ máy tính của cô xuất hiện tấm ảnh cưới ma đầy âmkhí ấy thì ông ta cũng xuất hiện, nhưng Tiểu Quân chưa từng nghi ngờ ông takhông phải người. Lá cờ của ông ta viết: chúng ta mới chỉ hiểu một nửa thế giới,thực tế là ông ta hiểu tất cả, nửa âm nửa dương, giống như Thái cực đồ. Thứđáng sợ nhất trên đời này không phải tấm ảnh cưới ma mà là con cá âm dương đanxen nhau trong cái hình vẽ này[2'>.

2. Thái cực đồ: gồm hai nửa âm – dương, tựa hình hai con cáxoắn vào nhau.

Bây giờ nên làm gì? Không thể đến đây rồi tay trắng trở về.Tiểu Quân định quay lại khách sạn động viên Trường Thành chụp chung tấm ảnh vớicô, sau đó, sáng sớm mai hai người sẽ đi tắc-xi về Đồng Hoảng, từ đó lên tàu hỏachuyến 1655 quay về Bắc Kinh.

Nhưng cô không biết lúc này còn năm giờ và bốn mươi chínphút nữa sẽ xảy ra chuyện.

Ở đầu Ngõ Tối có một hiệu bán tạp hóa, cô vào mua chai nướckhoáng, uống một ngụm thấy ngọt lịm, chắc là nước khoáng thật. Cô đậy nút lại,cầm nó trên tay rồi rảo bước trở về khách sạn. Cô vẫn do dự có nên kể cho TrườngThành biết tất cả mọi sự việc không.Nghĩ mãi, cô quyết định giữ im lặng.

Thềm cửa khách sạn có vài bậc, bước lên là cửa kính. Cô đitrên tấm thảm đỏ thắm, bước đến cửa phòng 109, lấy chìa khóa ra mở cửa, bướcvào. Nhưng không thấy Trường Thành đâu. Cô mở cửa toilet nhìn thấy sàn ướt, tấmgương cũng mờ mờ, không thấy anh. Anh chàng này đi đâu rồi?

Cô lấy di động ra định gọi anh thì máy di động im bặt, thìra vùng này mất sóng di động! Chắc lúc nãy Trường Thành gọi điện cho cô, đã biếtvấn đề này rồi; anh không yên tâm nên đã ra ngoài tìm cô.Cô nhìn quanh phòng,không thấy có máy cố định.

Cô đặt chai nước khoáng xuống, bước ra cửa, vừa định đóng cửathì cô nhớ ra... và sờ túi áo, rồi lại quay vào phòng cầm chìa khóa, sau đó đira. Ở đây có lắp cánh cửa chống trộm, may quá, cô không quên chìa khóa trongphòng.

Cô đến quầy lễ tân, vẫn là hai cô gái lúc trước. Cô hỏi: “Bạntôi ra ngoài à?”

Cô dong dỏng cao đáp: ‘Vâng, anh ấy vừa ra.”

“Anh ấy đi bao lâu rồi?”

“Ngay trước khi chị trở về đây. Chỉ vài phút thôi.”

Ra khỏi khách sạn là Ngõ Tối, đi hết Ngõ Tối ra đến con đườngnhỏ Dao Găm, Trường Thành đi ra thì nhất định phải gặp Tiểu Quân. Có lẽ lúc côđang mua chai nước khoáng thì Trường Thành đi qua mà không biết.

Cô lại hỏi: “Sao phòng chúng tôi không có điện thoại?”

Cô ta đáp: “Các phòng đều không có.”

Tiểu Quân hỏi: “Khách muốn gọi điện thì sao?”

Cô ta trả lời: “Quầy lễ tân chúng tôi có điện thoại, có thểgọi trong nước và quốc tế; gọi đến Đồng Hoảng vẫn tính là gọi trong khu vực.”

Tiểu Quân thở dài: “Thế thì quá bất tiện…” Nói rồi cô rảo bướcra ngoài. May mà thị trấn này bé tẹo, dù bị lạc nhau cũng vẫn dễ tìm ra.

Ra khỏi cửa, lờ mờ trong màn sương có bóng người đang bước đến.Chính là Trường Thành. Anh cũng nhìn thấy Tiểu Quân bèn vội bước đến: “Anh rangoài tìm em.”

“Em cũng đang định ra tìm anh.”

“Em ăn gì chưa?”

“Chưa.”

“Anh mua cho em bánh ga-tô mousse đây.”

“Hay quá!”

Trường Thành đưa bánh cho Tiểu Quân, ôm ngang lưng cô đi vềphòng. Hai cô gái trầm trồ, mỉm cười nhìn theo.

Khi đi qua quầy lễ tân, Tiểu Quân nói nhỏ: “Khách sạn này kỳcục thật, không có điện thoại.”

“Ừ.”

“Ở đây không có sóng di động.”

“Em nghĩ mà xem, chúng ta ở đây khác nào cách biệt với thếgiới bên ngoài.”

Câu này khiến Tiểu Quân thấy căng thẳng, cô khẽ nói: “Em thấydân ở đây rất chất phác, chắc sẽ không có chuyện gì…”

Trường Thành cảnh giác nói: “Tốt nhất là nên cẩn thận. Maichúng ta nên trở về Đồng Hoảng. Nói thật nhé, anh thấy ở Đồng Hoảng yên tâmhơn, cảm thấy đó


XtGem Forum catalog