
đường ngầm hun hút tối om, cô vẫn không nóigì.
Chu Xung không nén được nữa: “Kìa sao thế? Em bị bà thầy bóiyểm bùa rồi à?”
Rốt cuộc cô cũng mở miệng: “Em đang nghĩ một chuyện...”
“Chuyện gì?”
Lục Lục hơi do dự, rồi nói: "Trong máy tính nhà chúngta có một đôi mắt, còn người thầy bói vừa rồi thì khiếm thị...”
Chu Xung chưa kịp hiểu ý Lục Lục là gì, anh ngẫm nghĩ, rồihít vào một làn khí lạnh: “Thế đấy! Phụ nữ rất hay liên tưởng đủ thứ! Em lại dọaanh rồi.”
Sáng hôm sau Lục Lục ra sân bay tiễn Chu Xung. Anh lên máybay rồi, Lục Lục vẫn ngồi ở phòng chờ, cô cảm thấy rất trống trải. Liệu ChuXung ngồi trên máy bay có cảm thấy trống trải không? Đột nhiên, Lục Lục muốnlàm một hành động lãng mạn như bạn trai của Hồ Tiểu Quân…
Cô muốn mua ngay vé máy bay, rồi bí mật đi cùng chuyến bay vớianh. Chờ khi máy bay cất cánh, Lục Lục nhẹ bước đến bên Chu Xung, hỏi: “Anh cầnđồ uống gì ạ?” Chu Xung sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc anh sẽ cười ngạc nhiên, rồihỏi cô tại sao lại lại thế? Lục Lục tươi cười nói rõ suy nghĩ của mình. Có thểanh sẽ càu nhàu: “Em định đi thì cũng nên nói trước với anh, chứ đừng làm thếnày!”
Nghĩ vậy thôi chứ Lục Lục không hành động. Cô chậm rãi đi rakhỏi phòng chờ, đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nhìn các chuyếnbay lên xuống…không rõ Chu Xung đang ngồi trên máy bay nào?
Có ba người đang kéo va-li bước vào phòng chờ, một người độimũ lưỡi trai - trông quen quen, anh ta là ai nhỉ? À, đó là nhà sản xuất phim CốTrường Vệ - một nhân vật nổi tiếng.
Lục Lục lại nhìn bầu trời. Cô tưởng tượng bất chợt có ngườivỗ vai cô. Và khi ngoảnh lại nhìn, người đó sẽ là Chu Xung. Cô vội hỏi tại saoanh lại xuống máy bay? Chu Xung cười nói: “Anh không muốn xa em.” Lục Lục nói:“ Chỉ vì thế thôi à?” Chu Xung: “ Ừ…”
…Chuyện đó không thể xảy ra. Lục Lục có cảm giác tính yêu củacô và Chu Xung tựa như thảm cỏ đầu mùa đông, xanh tốt đấy, nhưng ai biết chắctrong đó không có những con côn trùng luôn phá hoại thảm cỏ đẹp đẽ đó? Và, nếunghĩ từ một góc độ khác, nếu Chu Xung là một chàng trai luôn phục tùng, luôn thỏamãn mọi mong muốn của Lục Lục, thì liệu cô có yêu anh nữa không?
Lục Lục đứng thêm một lúc nhìn mấy chục chiếc máy bay lên xuống…sauđó mới lên xe buýt trở về.
Buổi chiều, cô ngồi trong thư phòng mải miết viết bài. Kể từkhi cài lại window, máy tính chạy nhanh hẳn. Bên ngoài hành lang văng vẳng tiếngtrẻ con chạy nhảy nô đùa, còn nghe cả tiếng mấy bà già nhắc nhở chúng.
Hiện cô đang viết về một nhân vật nữ cấp tiến, cô đã phỏng vấnxong từ tháng trước nhưng chưa viết ngay, vì thấy hứng thú với vụ án mất tích.
Lục Lục không phải nhà báo chuyên nghiệp, cô không thích viếtbài từ góc độ của người ngoài cuộc, cô muốn thể hiện ở vai trò người có thamgia sự việc thậm chí tác động đến sự việc, thể hiện những cảm nhận của ngườitrong cuộc.
Tối qua Lục Lục lại nói chuyện điện thoại với Khúc ThiêmTrúc, cả hai nói về mũ thời trang, giày dép, thắt lưng rồi đến khăn quàng… Lụclục luôn tránh nói tới từ nhạy cảm như du lịch, xe lửa, tập thể hình, huấn luyệnviên, câu lạc bộ Mu Us Desert, tình yêu, sở công an, mất tích, máy kiểm tra nóidối…
Cả hai nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vẫn có thể nhận ra tiếngcười của Khúc Thiệm Trúc có nét buồn bã.
Cô vừa viết xong bài thì Chu Xung gọi điện về, nói rằng anhđã đến khách sạn, 8 giờ tối nay dự cuộc họp báo…
“Chu Xung, nếu lúc máy bay đã cất cánh, em bỗng có mặt bênanh thì anh sẽ thế nào?”
“Anh sẽ rất mừng. Lúc máy bay bắt đầu cất cánh, anh đã nghĩlẽ ra nên đưa em đi cùng.”
“Thật không?”
“Thật! Ngồi cạnh anh là một cô gái trông rất giống người mùxem bói hôm nọ, mồm cứ bô lô ba la bắt chuyện với anh, ngán quá thể.”
“Vì ngán cô ta nên anh mới nhớ tới em chứ gì?”
“Đúng là phụ nữ chỉ hay nghĩ lung tung.”
Nói chuyện điện thoại xong, Lục Lục cảm thấy rất vui. Cô gọimột bánh Pizza, một suất súp Nga, ăn xong thì trời gần tối.
Lục Lục định chơi game “World of Warcraft”. Trước khi chơi, côlên gác nhìn qua một lượt. Trên gác rất hẹp, chỉ khoảng hai chục mét vuông. LụcLục ngại rằng để đến khuya mới lên thì cô sẽ thấy sợ. Lúc này, khi ngoài kia vẫncó tiếng trẻ con nô đùa thì cô cứ lên quan sát trước cho yên tâm.
Cầu thang bằng sắt uốn khá dốc. Mỗi khi lên xuống Lục Lục đềucảm thấy nguy hiểm. Cầu thang chếch vươn lên nóc nhà, trên nóc có một tum hìnhvuông, mở cửa tum là có thể nhìn ra ngoài.
Lục Lục thận trọng đi lên tầng hai bật đèn rồi nhìn khắp lượt.Đàn ghi–ta điện, bộ chỉnh âm, các thùng loa lớn nhỏ, những mớ dây điện rối mù,các giá đỡ, những mảnh giấy vương vãi…cô nhìn khắp lượt.
Rồi Lục Lục xuống cầu thang, thầm nghĩ, nếu bịt được cái tumtrên kia thì tốt.
Sau đó cô bước đến toilet. Rất sạch sẽ ngăn nắp, không thấymột con sâu nào. Hôm trước cốc bị đổ, bàn chải răng bị rơi xuống sàn, cô đã muabàn chải mới màu tím. Lục Lục nhìn nó thật kỹ, rồi cầm lên. Vẫn là bàn chảiđánh răng chứ không phải là con sâu ghê tởm. Lục Lục thấy thật sự yên tâm.
Trời đã tối hẳn, lúc trẻ con đã về nhà, không gian đã trở lạiyên tĩnh. Cô vào thư phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị lên mạng chơi game.
Cô bỗng tròn