ông nhất . Tất nhiên, là không còn một quán trọ nào ở trong thành còn phòng cả, người ta phải ngủ tại các quán trọ ngoài ngoại ô, rồi để đến tối, họ mới bắtđầu kéo nhau vào Tích Vũ Thành .
Trên không trung, các lính vệ binhTích Vũ phải làm việc rất vất vả đối với những vị khách tới đây bằng Phi Hành .Những chiếc kiếm to bản biết bay của Nhân Tộc, những con cá đuối xám xịt của ThúTộc rợp trời . Nhiều người đã tiêu khiển bằng cách đố nhau xem ai có khả năngbay lên được tới đỉnh Mẫu Thụ, và dĩ nhiên là chẳng có ai làm được việc đó .
Hai chiếc kiếm bay đáp xuống, chúnglà là cách mặt đất .
Hai người sở hữu hai thanh kiếm này nhảyxuống , rồi họ phong ấn lại Phi Hành vào cuộn vải bùa chú .
-Tích Vũ đây rồi . Mày nghĩ Xích Vânhiện giờ đang ở đâu ? Hoài Tử ?
-Tao chịu . Bây giờ là phải langthang nghe ngóng tình hình đã .
Hoài Tử và Tôn Dương, sau một cuộchành trình dài và buồn tẻ, cuối cùng cũng đã tới được cái Tích Vũ Thành nhộnnhịp .
-Đã lâu không tới cái lễ này rồi ! –Hoài Tử thở dài .
-Tao tưởng Tứ Thần Trấn Thiên củamày không biết gì tới cái gọi là lễ hội chứ ?
-Thỉnh thoảng cũng có đi .
Hoài Tử vừa đi, vừa ngắm nhìn dòngngười đang chảy xiết trong Tích Vũ Thành .
-Đi một mình à ? – Tôn Dương hỏi .
-Không, Lâm Kiệt rủ đi . Thấy chánrồi thì cũng đi theo thôi .
-Vậy có vui không ?
-Cũng tạm .
-Có nhảy với bé con nào không ?
Hoài Tử quay sang, hắn gắt :
-Mày hỏi quái gì mà lắm thế ! Tạisao không lo tới thằng Xích Vân chưa biết sống chết ra sao đi ?
Tôn Dương vuốt mái tóc ngược lên,làm lộ rõ đôi tai đeo đầy khuyên . Hắn nói :
-Mày ngại nói về chuyện quá khứ thếcơ à ?
Hoài Tử hiểu, hắn thở dài :
-Cũng có thể nói là như vậy .
Người trong Tích Vũ Thành đi lạiđông đúc, người ta tranh thủ ngày nào còn ở đây là phải tới điện thờ thần ThanhLâm ngay . Đi càng nhiều, phúc lộc càng nhiều, người ta quan niệm vậy .
-Tao phải nói thật… – Tôn Dương nói– …tao, mày, Xích Vân đi với nhau đã được hơn một năm . Cái thứ tồn tại giữa bachúng ta là tình bạn bè . Nhưng mày biết không, đôi lúc tao thấy ba đứa chúngta có vẻ gì không được tự nhiên . Chúng ta chỉ biết nói chuyện về tương lai, vềthực tại, trong khi quá khứ, chúng ta lại chẳng có gì, hoặc là có mà không muốnnói . Tao biết quá khứ của chúng ta không có gì tốt đẹp, nhưng mày đã từng nóirồi đấy, đôi khi muốn hiểu cái tốt thì phải trải qua cái xấu . Nói về quá khứ,chúng ta có thể nhìn ra cái xấu mà tránh nó về sau này . Đúng không ?
-Tao biết, bạn bè là có thể chia sẻ. Nhưng mày hiểu không, sẽ là chỉ là bạn bè khi giữa chúng ta còn có khoảngcách về những bí mật, khi nào giữa chúng ta còn bí mật, lúc đó chúng ta còn làbạn bè, nếu không còn bí mật gì nữa, thì…
-Thì sao ? – Tôn Dương hỏi .
-Tao không biết . Nhưng có gì đấykhông ổn, được chưa ?
Tôn Dương nhún vai, tỏ vẻ không bằnglòng .
Hai người đã đi được gần một canhgiờ, trong khi tin tức về Xích Vân thì vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu .
Dù sao thì đi lại trong Tích Vũ cũngkhông có gì khó chịu lắm . Thời tiết mát mẻ, nhưng cái chính là người đông đichen chúc nhau phát khiếp .
-Tao mỏi chân rồi đấy ! – Tôn Dươngnói .
-Mày thì lúc nào cũng ca cẩm !
-Thế mày tính thế nào đây ? Phảikiếm một chỗ để ngủ và ăn uống nữa .
Hoài Tử vò tóc suy nghĩ, rốt cục hắncũng tìm ra giải pháp :
-Chắc không cần phải kiếm quán trọnào đâu . Tao có cách…
…
Diêu Linh mệt mỏi ngồi xuống ghế,hai mắt của cô thâm quầng lên vì thiếu ngủ . Thức cả đêm để trông Xích Vân,nhưng giờ mới có lúc nghỉ ngơi .
-Vậy cô quen biết anh ta là như vậysao ? – Diêu Linh cất giọng hỏi người trước mặt .
Hoa Anh chép miệng :
-Chắc là như vậy . Tôi không nghĩtrên đời này lại có người nào điên khùng như anh ta . Xích Vân ấy ! Anh ta ámtôi suốt từ đêm hôm ấy cho tới hôm nay .
Diêu Linh cười :
-Có lẽ anh ta điên thật .
Hoa Anh và Diêu Linh là một đôi bạnthân, kể từ tối hôm kia . Và nếu tính toán, thì hai người là bạn của nhau vừađược hơn một ngày .
Diêu Linh đã bị thẩm vấn khi được ẨnGiả đưa về cùng với Xích Vân . Và người thẩm vấn không ai khác chính là Hoa Anh. Nhưng quanh đi quẩn lại, thì Diêu Linh chẳng có gì để nói, ngoài việc kể lạingày mà cô lên cùng chuyến xe ngựa với Xích Vân tới Tích Vũ Thành , ngày haingười tới Tích Vũ Thành, tất nhiên là đã loại bỏ bớt râu ria mấy chuyện DiêuLinh và Xích Vân giận nhau mấy ngày vì chuyện phòng trọ . Còn Hoa Anh thì cũngtừ người thẩm vấn chuyển sang tư cách người bị thẩm vấn, và người thẩm vấn côchính là Ẩn Giả . Hoa Anh cũng chỉ nói lại những gì cô biết về Xích Vân , tấtcả mọi chuyện, không bỏ sót chi tiết nào, và điều làm Hoa Anh không dám gặp ẨnGiả cho tới hôm nay là vì cái đêm ở Kiếm Tiên Hồ . Ẩn Giả chỉ có há hốc miệngra nhìn Hoa Anh rồi bà cười mỉm một cách kín đáo, mà càng kín đáo thì Hoa Anhcàng ngượng . Chuyện này mà vỡ lở ra thì cả cái Tích Vũ Thành sẽ rao ầm lên làtổng đội trưởng đội vệ binh sắp lấy chồng tới nơi !
-Cô…liệu có bị vấn đề gì không ? Tôithấy bọn họ đang làm căng đấy ! – Diêu Linh hỏi .
Hoa Anh thở dài :
-Tôi không rõ , có vẻ như người tađang tìm mọi cách để tố