
nước hồ xao động.
Cây đèn trên cửa lớn, nhè nhẹ daođộng trong gió, ánh đèn lại càng nhạt đi.
Viên Tử Hà cuộn tròn trong lòng BạchNgọc Kinh, cô đã ngủ thiếp đi, thật tình cô quá mệt mỏi tựa như con bồ câu thấtlạc phương hướng, bây giờ đã tìm lại được nơi an toàn mình có thể ẩn úp.
Không chừng cô vốn không muốn ngủ,nhưng mi mắt cứ từ từ đóng lại, bóng tối ôn như ngọt ngào rốt cuộc đã ôm choànglấy cô.
Bạch Ngọc Kinh nhìn cô, nhìn cái mũithẳng của cô, lông mày thật dài, bàn tay y đang vỗ nhẹ trên lưng cô.
Sau đó bàn tay của y chợt ngừng lại,ngừng trên thụy huyệt của cô.
Y không dùng sức, y chỉ ấn nhẹ vàomột cái, bao nhiêu đó cũng đủ cho cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng mai.
Rồi sau đó y rón rén bước xuốnggiường lấy đôi giày, rón rén bước ra khỏi phòng.
Sao y yên tâm để cô một mình ở trongphòng nhỉ, không lẽ y không sợ những người đó hại cô ?
Y không sợ.
Bởi vì y đã quyết tâm đến gặp nhữngngười đó, y đã quyết tâm muốn giải quyết chuyện này trước khi trời sáng.
Lúc đó y sẽ có thể đem cô đi vớimình.
Y đã hứa với cô.
Y không phải là bồ câu, y là chimưng, nhưng y bay đã mỏi cánh quá rồi, y cũng muốn tìm một nơi để mình an toànlàm tổ.
Ánh đèn lạnh băng băng, trong sânchùm đằng la, hoa trên dàn cũng đang rung động trong gió.
Bạch Ngọc Kinh mang giày vào, đôigiày cũ mà êm ái.
Trong lòng y cũng cảm thấy rất êmái, bởi vì y biết mình đã quyết định được một chuyện khó khăn, cuộc đời y từđây sẽ thay đổi hẳn.
Kỳ quái là, cái biến đổi trọng đạinhất của đời người, thường thường lại quyết định trong cái khoảng khắc nhỏ béđó.
Có phải chăng bởi vì cái thứ tìnhcảm ấy mãnh liệt quá, vì vậy mà mới đến nhanh như vậy !
Tình yêu vốn là đột ngột, chỉ cótình bạn mới tích lũy thành sâu đậm.
Chỗ Phương Long Hương ở, là phía saucái lầu nhỏ.
Bạch Ngọc Kinh vừa bước qua, bènphát hiện ra Phương Long Hương đã mở cửa, đứng trước đó nhìn y.
Xem ra y hoàn toàn tỉnh táo, hiểnnhiên chưa hề ngủ qua.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Trong phòng ngươi có đàn bà ?
Phương Long Hương nói:
- Hôm nay không được tốt ngày, do đónơi đây ngay cả đàn bà cũng bỗng nhiên thiếu tiêu chuẩn.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Sao ngươi không lấy vợ, cũng khỏiphải thời khắc này còn ngủ không được ?
Phương Long Hương nói:
- Ta còn chưa điên.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nhưng ta chắc điên rồi.
Phương Long Hương nói:
- Người đàn ông nào cũng không khỏilâu lâu điên vài lần, chỉ cần kịp thời tỉnh lại là được rồi.
Bạch Ngọc Kinh cười cười, y chỉ cườicười.
Y biết tình cảm của mình hiện giờ,không thể nào hạng người như Tiểu Phương sẽ cảm thông.
Phương Long Hương cũng cười cườinói:
- Nhưng ta không ngờ được ngươi cũngbạn bè lắm, tối nay còn có thì giờ rảnh rỗi lại đây bầu bạn với ta.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Không phải ta đến tìm ngươi, tamuốn ngươi đi tìm người.
Phương Long Hương hỏi:
- Tìm ai ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ngươi có biết cái gã quan sai độimũ hồng anh, và tên bán mì đi đâu không ?
Phương Long Hương chau mày nói:
- Bọn họ không đi tìm ngươi, ngươilại đi tìm bọn họ ?
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Không lẽ ngươi không hiểu"Tiên phát chế nhân" ?
Phương Long Hương suy nghĩ một giây,nói:
- Không chừng ta có thể tìm được bọnhọ.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Tốt, ngươi tìm bọn họ đến đây, taở trong phòng ăn chờ.
Phương Long Hương nhìn y, có vẻ dodự, lại có vẻ nghi ngờ, y nhịn không nổi hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Chỉ bất quá muốn đưa một thứ chobọn họ.
Phương Long Hương hỏi:
- Thứ gì ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Bọn họ muốn thứ gì, ta đưa bọn họthứ đó.
Phương Long Hương thở ra nói:
- Được rồi, ta đi đây. Hy vọng ngươiđừng giết người ở đây, cũng đừng bị ai giết, đỡ cho ta sau này còn ăn cơm xuốngcổ.
oOo Châu Đại Thiếu hình như đã ngủ.
Bỗng nhiên, song cửa bình lên mộttiếng bị tung bật ra, một người đang đứng trước song cửa, chỉ trong khoảng khắcnhỏ, người y đã đến bên giường, vỏ kiếm trong tay y đưa sát vào cổ họng củaChâu Đại Thiếu:
- Đi theo ta.
Châu Đại Thiếu chỉ còn nước đi theo.
Y chưa hề nghĩ tới trên đời này lạicó người thân thủ nhanh đến như vậy. Y bước ra khỏi cửa, gã mặc áo đen đi theosát y như chiếc bóng, không phải là để bảo vệ y, mà là để y bảo vệ.
Y ra khỏi cửa, bèn phát hiện ra MiêuThiên Thiên và ba gã Thanh Long Hội đã đứng trong sân, gương mặt không dễ coihơn y bao nhiêu.
Đèn đã được đốt lên. Mười ngọn đèn.
Ánh đèn tuy sáng, nhưng gương mặtcủa mỗi người vẫn còn toàn bộ thật khó coi.
Bạch Ngọc Kinh thì ngoại lệ.
Gương mặt y thậm chí còn lộ ra mộtnụ cười.
Chỉ tiếc là không ai đi nhìn gươngmặt y, cặp mắt của người nào cũng đều nhìn lom lom vào thanh kiếm của y.
Vỏ kiếm cũ kỹ, giây thao trên vỏkiếm cũng cũ kỹ như vậy, không còn thấy rõ màu sắc của nó vốn là màu gì.
Thanh kiếm này nhất định đã giếtkhông biết bao nhiêu người.
Thanh kiếm nằm trong cái vỏ cũ kỹấy, nhất định là bén nhọn đáng sợ lắm. Bởi vì đây vốn là thanh kiếm đáng sợnhất trong giang hồ.
Trường Sinh Kiếm !
Y chỉ có đi giết người, trước giờchưa một ai giết được y !
Châu Đại Thiếu bỗng hối hận quá,đáng lý ra không nên đi đắc tội với Miêu Thi