pacman, rainbows, and roller s
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328245

Bình chọn: 9.5.00/10/824 lượt.

dễ chịu. Mai chiếm xuân

khôi ...Ngươi có ngửi thấy gì không ?

- Bẩm, tiểu nhân chẳng thấy gì cả.

- Chắc không ? Hay ngươi bị cảm hàn rồi đấy ?

Điền Xán Quang vừa nửa đùa nửa thật bảo kẻ hầu trà đứng cạnh.

Thình lình một tiếng quát lớn sau hàng giậu khiến ai nấy giật mình.

- Dòm ngó cái gì ? Có đi chỗ khác không ?

Tiếp theo là tiếng chân lui về phía bếp rồi vệ sĩ của Điền Xán Quang hớt hải chạy tới.

- Chuyện gì thế ?

- Bọn tiểu nhân không rõ, để hỏi chủ viện.

Chủ viện đến ngay không đợi gọi.

- Xin tha lỗi, gia nhân không biết làm kinh động đến tôn khách. Đó chỉ là một đứa trẻ trong xóm.

- Trẻ trong xóm ? Nó đến dò xét gì vậy ? Có chắc không hay là gian tế đấy ?

- Chắc. Thằng bé đó tên là Hạo đồng. Nghe nói trước tổ phụ cũng là kiếm

sĩ nên cứ thấy ai là kiếm sĩ thì thập thò nhìn ngó vì nó cũng muốn được

như tổ phụ.

Điền Xán Quang gật gù:

- Trẻ con tò mò là sự thường, lão huynh đừng chấp. Nếu đúng thế thì gọi

nó đến cho nó vài cái bánh. Biết đâu chẳng phải là đứa trẻ có khả năng,

tập luyện nên người được.

oo Hạo Nhiên vào bếp ném chiếc túi vải đến trước mặt mụ giữ kho:

- Mụ đổ kê vào đấy để tôi còn mang về, trời sắp tối rồi.

- Á ! Thằng này trịch thượng quá ! Mày làm như chúng tao nợ mày ấy.

- Đừng thấy viện chủ thương, cho mày ăn mà hỗn láo. Muốn xin cái gì thì phải nói cho có lễ phép.

Gã đầu bếp phụ họa.

- Tôi đâu có xin, tôi mua mà ! Tôi trả tiền bằng chiếc hộp quý cha tôi để lại và đã trao cho viện chủ rồi.

- Cha mày làm phu giữ ngựa mà để lại cho mày đồ quý gì ?

- Can dự gì đến chú ? Có đong kê đổ vào đấy hay không thì bảo. Viện chủ bảo tôi xuống đây lấy kê chứ không xin của chú.

Gã đầu bếp cười hinh hích:

- Thằng bé này hay giận quá ! Ừ, rồi chúng ta đổ kê vào bị cho. Nhưng

này, ta hỏi thật, sao mày lại phải đem tiền của cha mày đi nuôi cái

thằng khùng ấy ? Hai đứa đào xới thửa đất ấy thì trồng cấy gì được ! Tìm vàng hả ?

Hạo Nhiên tức giận đứng sững, không nói được lời nào. Thấy có con cóc ẩn mình trong góc bếp, nó vồ lấy ném cái bốp vào mặt gã vừa nói rồi định

quay đầu chạy.

Nhưng ngay lúc đó, lão viện chủ bước vào. Ông nắm vai thằng bé. Hạo Nhiên sợ hãi giằng ra.

- Đừng sợ, ta đã nghe hết. Mụ già và gã kia không được trêu chọc nó nữa. Bây giờ bỏ chuyện ấy đi, ta dẫn nó lên gặp Điền đại nhân.

- Chắc nó lại làm điều gì xúc phạm đến Điền đại nhân chứ không sai.

Lão viện chủ cười:

- Không, các ngươi đoán lầm. Ngài chỉ muốn gặp nó và còn muốn cho nó bánh nữa.

Hạo Nhiên đứng nép bên rào gỗ, tò mò nhìn Điền Xán Quang. Lần đầu tiên

nó gặp và được nhìn thỏa thích một kiếm sĩ có danh vọng ở trong dinh. So với các kiếm sĩ giang hồ khác và nhất là với thầy nó, Hạo Nhiên thấy sự khác biệt cách xa nhau ghê gớm, từ y phục, cử chỉ đến dáng dấp.

- Lại gần đây. Ngươi tên gì, mấy tuổi ?

- Nô tài là Hạo Nhiên, mười ba tuổi.

- Ngươi muốn trở thành kiếm sĩ phải không ?

Hạo Nhiên gật đầu:

- Dạ phải.

- Tốt lắm. Vậy có muốn vào trong dinh ở không ? Ngươi sẽ giúp gia nhân

làm việc vặt và ta sẽ cho lệnh dạy ngươi trở thành kiếm sĩ.

Hạo Nhiên lắc đầu. Tưởng thằng bé nhút nhát, Điền Xán Quang nhắc lại và

bảo nó ông có ý ấy thật chứ không phải nói đùa. Nhưng Hạo Nhiên đáp:

- Nghe lão trượng nói ngài định cho nô tài ăn bánh ...

Lão viện chủ tái mặt:

- Hạo nhi ! Không được hỗn.

Đoạn tiến đến dắt tay nó định lôi đi. Điền Xán Quang ngăn lại:

- Không sao ! Lão huynh ! Nó nói phải. Ta đã hứa thì phải giữ lời.

Bèn gọi gia nhân mang bánh tới cho Hạo Nhiên. Hạo Nhiên đổ cả vào bọc gói lại.

- Ngươi không ăn ở đây sao ?

- Không. Nô tài phải về, sư phụ đợi.

- A ! Ngươi có sư phụ hả ?

Nhưng Hạo Nhiên không đáp, hối hả quay đi quên cả chào và cảm ơn người cho bánh.

Vốn tính độ lượng và yêu trẻ, Điền Xán Quang không để tâm, cho là thằng

bé cứng đầu, không giống tính nết những đứa trẻ khác. Trái lại, lão viện chủ có vẻ e ngại, sợ làm mất lòng khách quý. Ông xin lỗi thay cho nó

nhiều lần, uống tách trà rồi đàm đạo với Điền Xán Quang một lúc rồi mới

lui gót.

Đến bếp, hỏi Hạo Nhiên đâu thì được biết nó đã mang túi kê về rồi. Xa

xa, vẳng tiếng kèn làm bằng lá nó mới cuốn, vừa đi vừa thổi phỏng theo

một điệu nhạc cổ thường nghe trong các buổi tế lễ mà khi còn sống cha nó vẫn dẫn nó đi xem.

Trên đường về, từ Toku đến Hotengahara, chỗ hai con suối nhập lại thành

một dòng sông nhỏ có cây cầu bắc ngang, bỗng Hạo Nhiên giật mình, nhảy

lui nấp vào bụi rậm.

Nó vừa trông thấy trên cầu ba cái bóng đen cao lớn, dáng điệu dữ dằn, tay cầm giáo, đang châu đầu vào nhau bàn bạc.

Từ trong bụi, Hạo Nhiên banh mắt nhìn ra. Ba thằng quần áo lôi thôi lếch thếch, râu xồm, tóc búi quấn trong những cái khăn không phân biệt rõ

màu, trông như quỷ.

“Đúng rồi”, Hạo Nhiên nghĩ thầm. Và kỷ niệm hãi hùng của thời thơ ấu

hiện lên, gợi trong trí nó nhiều hình ảnh ghê sợ khiến tim nó đập dồn

dập.

Ngay từ nhỏ, mẹ nó đã dọa, nếu hay khóc đêm và không ngoan ngoãn thì sơn quỷ tới bắt đi. Sơn quỷ râu xồm, nanh dài, đeo bị và uống máu con nít.

Đến khi khôn lớn, nó không tin những lời ấy nữa, nhưng ấn tượng sơn quỷ