Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328541

Bình chọn: 9.00/10/854 lượt.

buồn và thất vọng:

- Thật tiếc không được làm bạn đồng hành với tráng sĩ. Hy vọng những lời nói hôm qua trong bữa rượu không bị tráng sĩ bỏ ngoài tai. Nếu đến nơi, tráng sĩ không vừa ý thì cũng xin coi đó như một cuộc du ngoạn. Phong

cảnh bắc phương đẹp có tiếng, tráng sĩ chắc biết.

Thạch Đạt Lang cảm động vì những lời thành thật ấy. Hắn ấp úng nói:

- Tiểu nhân cũng rất tiếc nhưng có việc riêng phải làm ngay. Có dịp sẽ cùng tôn ông tái ngộ.

Khải Kỳ chia tay đi về phía đèo Hòa Đa còn Thạch Đạt Lang thì rẽ sang

hướng Nakasendo. Đến ngã ba Koshu, đang phân vân không biết theo đường

nào và đặt kế hoạch ra sao để tìm tung tích Oa Tử thì có một bọn người

rảo bước đi tới. Bọn này ăn mặc ra dáng phu khuân vác hoặc người giữ

ngựa, quấn khăn đầu rìu, áo ngắn, chân mang xà cạp. Chúng bâu đến Thạch

Đạt Lang. Một tên khoanh tay trước ngực nhìn hắn, lỗ mãng nói:

- Khách quan có vẻ lo lắng. Muốn tìm ai chăng, người đẹp hay con hầu ?

Thạch Đạt Lang lắc đầu, quay đi chỗ khác. Không biết rõ nên làm thế nào, hắn định rảo quanh khu đó hỏi thăm. Nếu không được tin tức gì, có lẽ

đến phải lên phương bắc đi Mitsu vậy. Âu cũng là định mệnh đã an bài,

biết làm sao được !

Đang suy nghĩ thì một tên khác lại mò tới:

- Nếu khách quan thực tâm muốn tìm người quen thì bọn nô tài có thể giúp được, còn hơn là đứng nắng hay đi hỏi cầu âu. Người quen của khách quan ra sao ? Bọn tiểu nhân không dám đặt tiền công đâu, tùy hảo tâm của

khách quan cho bao nhiêu cũng được !

Nghĩ rằng như vậy lại hơn, Thạch Đạt Lang bèn tả hình dáng Oa Tử và

Giang cho bọn kia biết. Chúng quay ra hỏi nhau một lúc rồi một đứa nói:

- Bọn này không ai trông thấy người mà khách quan tả cả, nhưng có thể

chia nhau đi tìm, thế nào cũng gặp. Kẻ bắt cóc chỉ theo một trong ba

đường núi giữa hai trấn Suwa và Shiojira mà thôi. Khách quan không biết

đường nhưng tụi này biết.

Thạch Đạt Lang nghe, không lấy gì làm tin tưởng lắm, nhưng cũng bảo:

- Vậy tốt, các chú đi tìm ngay đi !

- Rồi ! Làm ngay !

Một tên dáng chừng đầu nậu, họp cả bọn dưới gốc cây, chỉ trỏ người này

kẻ kia có vẻ phân công cho từng đứa một. Chúng gật gù cười nói, đoạn tên đầu nậu đên bên Thạch Đạt Lang, xoa hai tay vào nhau, lễ phép nói:

- Nô tài đã cắt đặt xong cả rồi, chỉ còn chuyện này hơi khó xử. Ờ ... à

... khó nói quá! À ... à ... chắc khách quan cũng biết, bọn này là thợ

thất nghiệp, tiền bạc không có, từ sáng chưa được hột cơm nào. Nhịn đói

mà chạy việc cho khách quan thì sợ không được việc, khách quan lại quở

trách. Vậy xin ứng trước cho nửa ngày công, nếu hơn chút đỉnh thì càng

tốt để bọn nô tài ăn chút gì dằn bụng trước khi đi. Xin bảo đảm với

khách quan thế nào cũng tìm thấy.

Thạch Đạt Lang tính nhẩm rồi gật đầu:

- Thế cũng được. Ta cũng có ý định đưa trước cho các chú một số tiền nhỏ. Bao nhiêu ?

Tên kia đưa ra một con số. Thạch Đạt Lang thấy cao hơn số tiền hắn có

thì khựng lại. Hắn cũng biết giá trị của đồng tiền nhưng sống một mình,

không thân thích phải giúp đỡ, nhiều khi hắn chẳng để ý đến tiền bạc.

Trên bước đường giang hồ, gặp người ái mộ ủng hộ chút ít để chi phí thì

tốt, bằng không, vào ở đậu trong chùa hoặc ngủ qua đêm trong rừng hay bờ suối, có khi quên cả ăn, hắn cũng không quản ngại.

Những ngày gần đây, Oa Tử nhờ được sự giúp đỡ của Lưu Cát, đã xuất tiền

ra lo hết mọi việc chi tiêu, hắn chẳng phải để tâm gì đến. Như một người vợ hiền, thỉnh thoảng nàng lại còn bỏ vào bọc hắn ít bạc vụn để làm

tiền túi.

Thạch Đạt Lang khều số bạc ấy ra, chỉ giữ lại chút đỉnh, còn bao nhiêu

đưa cả cho tên phu đầu nậu. Mặc dầu hy vọng được nhiều tiền ứng trước

hơn, gã phu cũng không từ chối và bằng lòng đi tìm, vì “cảm tình đặc

biệt” với khách.

- Khách quan tới đợi ở tam quan chùa Thạch Phật, tụi này sẽ tới đó trước khi mặt trời lặn.

Nói đoạn, cả bọn chia nhau số bạc, rồi giải tán đi các ngả.

Một mình chẳng biết làm gì, Thạch Đạt Lang thả bộ quanh vùng, thăm trấn

Shimosuwa và lâu đài Takashima, dừng chân quan sát địa hình cùng cách

dẫn thủy vào lâu đài để rộng kiên văn, phòng sau này cần đến. Hắn cũng

không quên hỏi thăm Oa Tử và danh tính những kiếm sĩ trong vùng, nhưng

chẳng biết thêm được điều gì hữu ích.

Mặt trời xế bóng, Thạch Đạt Lang đến chùa Thạch Phật ngồi đợi trên bậc

thềm đá dưới tam quan. Khá lâu chẳng thấy ai đến, hắn đảo quanh chùa

ngoạn cảnh vườn cho khỏi cuồng cẳng, nhưng lòng bồn chồn, mới được vài

bước đã quay lại chỗ cũ dưới tam quan ngồi đợi.

Trời bắt đầu chạng vạng. Nghe tiếng ngựa hí đâu đây, Thạch Đạt Lang hơi

ngạc nhiên. Đợi lúc nữa cũng không thấy ai đến, hắn theo tiếng ngựa hí

đi tới thì thấy ở cái chuồng nhỏ sau chùa có người mã phu già đang dội

nước tắm cho hai con ngựa bùn đất còn bám đầy móng.

Thấy Thạch Đạt Lang, người mã phu dừng tay nhìn, tỏ vẻ ngờ vực:

- Tối rồi, thí chủ đến đây làm gì thế ? Cần gì chăng ?

Thạch Đạt Lang nói rõ lý do. Người mã phu bèn cười hô hố mãi không dứt

khiến Thạch Đạt Lang cau mày khó chịu. Đợi tin tức thì có gì đáng cười ? Hắn toan phản đối nhưng chưa kịp mở miệng, người mã phu đã n


Disneyland 1972 Love the old s