
ổ cùng với Giang cũng qua
đây, nếu lời dự đoán của người làm công là đúng. Có lẽ nên thảo vài chữ
để lại chỗ này, may ra thằng bé để ý. Mình lên mỏm đá cao trên kia nhìn
xuống bao quát được khoảng núi rộng hơn và thấy họ dễ hơn”. Bèn lấy
miếng vải và bút mực trong bọc ra viết vội:
“Đại Cổ tiên sinh nhã giám, vãn bối là sư phụ tiểu đồng cùng đi với tiên sinh. Rất mong gặp tiên sinh ở miếu trên đỉnh đèo, xin tiên sinh lưu
ý”. Rồi buộc vào cành cây và rời khỏi tảng đá.
Đi được một quãng bỗng nghe phía dưới có người nói:
- Ở trên kia ! Hắn đấy !
Âm thanh quen thuộc lắm, gợi cho Thạch Đạt Lang nhớ đến tiếng rít của cây gậy tre. Quả nhiên, giọng Lâm Bằng tiếp ngay:
- Thạch Đạt Lang ! Ngươi bỏ chạy không dám giao đấu với ta ! Hèn nhát !
Thạch Đạt Lang quay lại. Đứng giữa hai tảng đá trên cao, hắn yên lặng
nhìn xuống. Mẹ Lâm Bằng cưỡi bò phía sau, cách xa con trai chừng hai
trượng.
Thấy Thạch Đạt Lang lặng thinh và không tỏ vẻ gì muốn giao đấu, Lâm Bằng nói:
- Mẹ đợi đây ! Con lên bắt nó !
- Không được ! Tiếng bà cắt ngang. Lúc nào mày cũng hấp tấp, nóng nảy.
Trước khi giao tranh phải dự đoán ý nghĩ của địch đã. Nó đứng trên cao
lăn đá xuống trong khi mày trèo thì mày nghĩ sao ?
Hai mẹ con nói nhỏ với nhau, gió thổi tạt, Thạch Đạt Lang nghe không rõ, nhưng về mặt chiến thuật, rõ ràng hắn đã chiếm thượng phong. Thạch Đạt
Lang không ngại giao đấu nhưng điều làm hắn khó xử là sự tháo gỡ mối oán giận của nhà này. Nếu Lâm Bằng lại thua nữa, mối hiềm khích gia tăng và sẽ không bao giờ chấm dứt. Từ sau cuộc đụng độ với phái Hoa Sơn, Thạch
Đạt Lang đã ý thức sự điên rồ của những cuộc tranh chấp chỉ nhằm mục
đích thù hận. Nhìn bà mẹ Lâm Bằng, hắn liên tưởng tới bà Hồ Điểu, một
người đàn bà bướng bỉnh, yêu con và yêu đảng tộc đến thành mù quáng. Khẽ lắc đầu, hắn trở góc, tiếp tục trèo lên.
- Thạch đại hiệp !
Giọng bà mẹ Lâm Bằng rõ ràng như có ý cầu khẩn. Thạch Đạt Lang dừng
bước, quay lại. Bà đã từ lưng bò tuột xuống, và trước sự kinh ngạc của
hắn, bà quỳ xuống sụp lạy.
Bối rối, Thạch Đạt Lang không biết xử sự ra sao. Trên cao, bên những hòn loạn thạch ngổn ngang, hắn cố gắng đáp lễ, giơ tay như mời bà đứng dậy.
- Đại hiệp ! Già này thật lấy làm thẹn đã đuổi theo đại hiệp, xin đại
hiệp thứ lỗi và đừng lầm là già ngoan cố. Hành động của già chẳng phải
vì ác cảm hay oán thù, chỉ xin thương đứa con già, mười năm tự học không thầy, không bạn, không kinh nghiệm.
Xin đại hiệp dạy cho nó một bài học để soi sang đường nó đi ...
Thạch Đạt Lang nghe, không thốt một lời. Giọng bà cụ trở nên xúc động:
- Đại hiệp bỏ đi, già ngạc nhiên quá. Kỹ thuật thằng Lâm Bằng còn kém
nhưng nó đã dày công khổ luyện. Nếu vì lý do gì nó chán nản không tập
luyện thì già này phải chết không dám nhìn mặt tổ tiên nữa. Xin đại hiệp rủ lòng thương giáo huấn cho nó.
Nói đoạn, bà lại khấu đầu làm lễ.
Thạch Đạt Lang vội vàng bước xuống cầm tay bà đỡ lên lưng bò rồi bảo Lâm Bằng:
- Túc hạ dẫn bò cho lão bá. Tại hạ cần suy nghĩ. Nhận hay không sẽ trả lời túc hạ sau.
Hắn đi trước vài bước, và mặc dầu đã hứa trả lời, lúc lâu sau cũng chẳng thấy nói gì. Lâm Bằng nhìn lưng Thạch Đạt Lang, tay gã ngứa ngáy khó
chịu, thỉnh thoảng lại cầm đầu dây thừng quất nhẹ vào chân bò một cái,
ra vẻ bồn chồn lắm. Mẹ Lâm Bằng có dáng tư lự.
Bỗng Thạch Đạt Lang quay lại:
- Được rồi ! Tại hạ nhận.
Lâm Bằng đứng khựng, tay nắm chặt côn tre hơn:
- Vậy ngươi đã sẵn sàng ?
Không để ý đến câu hỏi, Thạch Đạt Lang nhìn bà mẹ:
- Trận đấu này quyết định sự sống chết của đôi bên, mặc dầu võ khí có khác. Xin lão bá chuẩn bị ...
Lần đầu tiên Thạch Đạt Lang thấy bà lão mỉm cười:
- Già biết điều đó. Nếu con già thua trong tay đại hiệp, một người còn
trẻ tuổi hơn hắn, thì hắn cũng nên bẻ côn mà quy ẩn. Vậy sống chết có gì khác đâu ? Và nếu chuyện đó xảy ra, già cũng không oán hận !
- Vậy được !
Thạch Đạt Lang cúi nhặt đầu dây thừng, bảo với Lâm Bằng:
- Ta chẳng nên tỷ thí ở đây, phiền người qua lại. Để buộc bò vào gốc cây rồi ra khu khoảng khoát đằng kia, túc hạ muốn giao đấu bao lâu tại hạ
cũng bồi tiếp.
Khu khoảng khoát ở lưng chừng đồi, rải rác vài hòn đá tảng mặt đã nhẵn
vì sương tuyết. Cả ba yên lặng đến đó. Tới nơi, Thạch Đạt Lang là người
đầu tiên lên tiếng:
- Chuẩn bị !
Không đợi nhắc lần thứ hai, Lâm Bằng đã nhảy ra giữa bãi, côn tre cầm
tay khoảng một phần chiều dài, đầu côn chỉ xuống đất. Thạch Đạt Lang tay buông thõng, dáng tự nhiên, nhưng mắt long lanh như mắt vọ nhìn địch
thủ.
- Sao ngươi không chuẩn bị ?
- Tại hạ đã sẵn sàng !
- Ngươi đấu tay không chăng ?
Thạch Đạt Lang nhếch mép, tay trái đặt lên bao kiếm. Đã đến lúc hắn không muốn phí công lực vào lời nói.
Trong góc, mẹ Lâm Bằng ngồi như tượng đá.
Hai địch thủ gờm nhau. Lâm Bằng hơi gù, tấn đứng vững chãi, hít một hơi
dài như gom khí lực của khắp cả miền đồi núi vào trong lồng ngực để cây
gậy tre trong tay gã bung ra với tất cả sức mạnh mong muốn.
Thạch Đạt Lang, tia mắt sắc như dao chuyển dần sang màu hổ phách, nhìn
Lâm Bằng tưởng xuyên thấu tim gan gã. Tia mắ