Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328593

Bình chọn: 8.5.00/10/859 lượt.

i không giống các hiệu khác nên

chủ nhân ít khi ở nhà. Mỗi năm hai lần, vào mùa xuân hay mùa thu, những

kẻ hái thuốc trên núi mới mang thuốc xuống giao để chúng tôi bào chế.

Lúc ấy mới bận. Còn những tháng khác, Đại Cổ tiên sinh thường đi du

ngoạn các nơi, khi thì suối nước nóng, khi thì chùa miếu, chỗ nào cảnh

đẹp lại dừng chân nghỉ vài ngày, có khi hàng tuần khó mà lường trước.

Lần này chắc tiên sinh đi thăm thiền viện Zenkoji rồi tiện đường đến

Edo, nhưng đấy chỉ là dự đoán, chủ nhân chúng tôi không nói rõ đi đâu

bao giờ. Tráng sĩ dùng trà ?

Thạch Đạt Lang gật đầu cảm ơn. Người đàn ông mang trà ra, Thạch Đạt Lang lại hỏi thêm về niên kỷ cùng vóc dáng Đại Cổ.

- Ồ ! Tráng sĩ gặp chủ nhân tôi thì nhận ra ngay. Ông đã quã ngũ tuần

nhưng còn khoẻ, dáng đẫy đà, da đỏ hồng và mặt có vài vết rỗ, thái dương bên phải tóc hoa râm hơi thưa ...

- Thế y phục ra sao ?

Người kia gật gù:

- Ờ ...ờ ...Tráng sĩ có hỏi mới nhớ. Lần này ông vận y phục đặc biệt:

kimono bằng vải sọc Trung quốc đặt mua ở Sakai riêng cho cuộc hành trình này. Mới nhập cảng, ít người biết, có khi chưa ai mặc cũng nên. Tráng

sĩ thấy là nhận ra tức khắc.

Nghe mô tả, Thạch Đạt Lang cũng mường tượng được phong cách của Đại Cổ

và có đôi chút khái niệm về nếp sống của ông. Hắn uống cạn chén trà, cảm ơn người làm công rồi ra khỏi hiệu.

Nắng chiều chênh chếch. Thạch Đạt Lang tự nhủ cứ đà này thì không thể

nào đuổi kịp Đại Cổ trước khi trời tối nữa rồi, nhưng nếu đi tới khuya

để sáng sớm hôm sau trèo lên đèo Shiojiri thì có thể đợi Đại Cổ ở đó

được.

Gần đến chân đèo, ánh tà dương đã tắt hẳn. Màn sương mỏng xanh phơn phớt đã bắt đầu phủ lên mặt lộ. Trong bóng núi đổi màu đen sẫm, đây đó vài

đốm lửa tiều mới nhóm càng làm tăng vẻ cô tịch đìu hiu của vùng sơn dã.

Còn đến năm chục dặm đường nữa mới đến đèo, Thạch Đạt Lang cứ lầm lũi

đi, mặc cho bóng tối bao vây tứ phía. Đi đã lâu, xem chừng thấm mệt, gặp một tảng đá nhẵn, hắn ngồi xuống giở lương khô ra ăn rồi nằm nghỉ ngay

trên tảng đá.

Gió mát hiu hiu, Thạch Đạt Lang lâng lâng dõi theo những vì sao nhấp nhánh và ngủ quên lúc nào không biết.

Giấc ngủ của người kiếm khách giang hồ say và lâu, mãi đến khi nghe những tiếng nói lào xào, hắn mới tỉnh.

Trời đã sáng rõ. Thạch Đạt Lang nhỏm dậy nhìn quanh không thấy ai. Ngôi

miếu nhỏ chênh vênh trên mỏm đá ở đỉnh đèo trông càng nhỏ giữa cảnh bao

la của trời đất.

- Lên đây ! Lối này ! Tiếng đàn ông vọng lại. Ở đây trông thấy núi Phú Sĩ !

Thạch Đạt Lang quay nhìn tứ phía. Quả nhiên, sau lưng hắn, lềnh bềnh

trên một biển mây, ngọn Phú Sĩ uy nghi hồng rực phản chiếu ánh thái

dương vừa hé. Núi cao và hùng vĩ, trên ngọn tuyết phủ trắng xóa, có giải mây năm sắc vắt ngang mang một vẻ đẹp huyền bí hắn chưa bao giờ thấy.

Thạch Đạt Lang kêu lên khoái trá. Từ nhỏ, được xem nhiều tranh vẽ cảnh

Phú Sĩ sơn, hắn cũng có đôi chút ý niệm, nhưng đây là lần đầu tiên được

thấy tận mắt ngọn danh sơn này. Và cảnh thật gợi trong lòng hắn nhiều

hoài cảm bao la khiến hắn xúc động vô tả.

Từ sau trận chiến dưới gốc cổ tùng, đôi khi Thạch Đạt Lang đã dám có ý

tưởng cao ngạo trên đời này mấy ai đủ khả năng là đối thủ của hắn. Nhưng trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, trước vẻ sáng lạn huy hoàng và bền vững của ngọn Phú Sĩ sơn, niềm ý thức sự nhỏ bé của mình và sự phù du của

kiếp sống khiến hắn tự thẹn đã đặt quá nhiều quan trọng vào những võ

công đạt được.

Thiên nhiên là cái thước để con người tự lượng. Hạt cát trên sông Hằng,

thân phận con người là thế trong cái trình tự tạo hóa đã an bài, không

cách gì thoát khỏi. Mặc cảm tự ti xâm chiếm lòng hắn, Thạch Đạt Lang quỳ xuống chắp tay cúi đầu lâm râm khấn nguyện xin được tha thứ về những ý

tưởng ngạo mạn của mình, đồng thời cầu cho vong hồn mẹ hắn an nghỉ đời

đời, chị hắn, Oa Tử và Giang được an lành trong cuộc sống. Sau hết, lại

xin tiền nhân phù hộ cho hắn đủ nghị lực làm rạng danh tổ quốc và dân

tộc, dù công nghiệp ấy hắn không dám sánh cùng núi non hùng vĩ trước

mặt.

Nhưng cầu nguyện xong, nhìn lưỡi gươm bên sườn, hắn lại có ý tưởng khác. Ừ, con người nhỏ bé thật, nhưng cái gì đã khiến cho con người ý thức

được mình nhỏ bé ? Thiên nhiên chỉ cao cả qua nhãn tuyến của con người.

Thần linh chỉ hiện hữu khi cảm thông được với người. Chính con người,

sinh vật có tâm linh và ý thức chứ không phải gỗ đá vô tri, đã phát hiện ra sự cảm thông ấy. Cho nên con người nếu hợp nhất với thiên nhiên,

không phân chia nhĩ, ngã, không phân biệt với ngoại cảnh, biết lấy cái

tâm bình đẳng với vũ trụ, cái tâm chân như của nhà Phật để làm căn bản

hành động, thì khó gì không thực hiện được những công nghiệp vĩ đại ? Và với thanh kiếm ba thước này, hắn đâu còn nhỏ bé so với ngọn Phú Sĩ sơn

kia ...

Nghĩ đến đấy, Thạch Đạt Lang khoan khoái lạ thường. Tuy cách xa trăm

dặm, ngọn núi dường như gần gũi hơn, trên cùng một bình diện với hắn.

Tiếng chân người rộn rịp cùng với tiếng gọi nhau í ới càng lúc càng gần. Dưới chân đèo, khách hành hương, tay nải, vai gánh đã thấy đông.

Thạch Đạt Lang nghĩ thầm “Sớm muộn gì Đại C


The Soda Pop