Teya Salat
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328614

Bình chọn: 8.00/10/861 lượt.

i hèn nhát, khiếp nhược. Bà gắt lên. Phải ngươi đã thề với ta

sẽ lập một môn phái riêng để rạng danh tổ phụ không ? Ngươi quên rồi

chăng ?

- Con không quên, nhưng sợ lúc đó con quá chủ quan, tin tưởng vào sức mình.

Chưa đủ chính chắn, làm sao dám lập môn phái ? Con trộm nghĩ thà bẻ côn

đi cày con hơn để mẹ chịu cảnh cơ hàn trong lúc tuổi mẹ thì cao và sức

khoẻ kém dần.

Bà cụ trừng mắt:

- Nói bậy ! Mày từ bỏ võ công để săn sóc ta không làm ta sung sướng gì

hơn. Trước nay, mày chưa được dự trận nào quan trọng, mới thua một lần

đã tỏ ra khiếp nhược. Ta không nói nữa. Lâm Bằng ! Khi nó dậy, mày phải

khiêu khích nó. Nếu lần này thua, bấy giờ gác côn cũng chưa muộn.

Thạch Đạt Lang thong thả quay về chỗ nằm. Nếu gã nông phu khiêu khích,

nhất định hắn không thể từ chối được, mà nếu hắn xuất thủ dù chỉ để tự

vệ, hắn cũng sẽ thắng dễ dàng. Trận đánh này quyết định tương lai của

Lâm Bằng và tuổi thọ của bà lão, vì bất luận thế nào, cục diện cũng sẽ

làm tinh thần bà chấn động, không chắc sống được.

Bình tĩnh thu nhặt hành trang, hắn yên lặng mở cửa lẻn ra ngoài.

Mặt trời mới rạng. Những ngọn bạch dương trồng trước trại ửng hồng như

vừa được rắc phấn. Men theo vách nhà bếp, Thạch Đạt Lang thấy con bò hắn thuê nằm thản nhiên, mắt lơ đãng nhìn ra xa, miệng nhóp nhép. Hắn đưa

tay chào từ giã con vật, xuyên qua rặng bạch dương rồi rảo bước lẩn vào

những bụi cây thấp ở ven rừng. Hôm ấy, núi Koma trông rõ mồn một từ chân cho đến đỉnh. Thỉnh thoảng mới có vài cụm mây hồng nhẹ nhàng trôi theo

gió sáng.

“Giang còn nhỏ, Oa Tử thì yếu đuối. Không biết cả hai có gặp nguy hiểm gì không.

Nếu phen này không tìm ra tung tích thì âu cũng là Trời Phật đã an bài

!”. Thạch Đạt Lang tự nhủ thầm để tìm sự yên tĩnh. Sau biến cố ở thác

Phu Phụ, mặc dầu đã giữ vững ý chí quyết tâm theo con đường kiếm thuật,

tâm hồn hắn đôi khi vẫn bị xao động vì tình yêu và bổn phận. Trước gió

sớm bay vừa, lòng hắn cũng xôn xao như những lá bạch dương, không kềm

giữ nổi.

Đến Narai, trời đã quá trưa. Trấn Narai đương hồi thịnh. Có tiệm bán đồ

da, trưng ra đủ thứ loại da thuộc và lông thú. Tiệm khác trang hoàng mỹ

lệ chuyên về nghề làm lược, một đặc sản đất Kiso.

Thấy một cửa hàng treo bảng hiệu vẽ con gấu lớn với chữ đề to tướng “Đại Hùng Dược Phòng” và ngay cạnh cửa có cái cũi nhốt con gấu đen, Thạch

Đạt Lang bước vào.

Trong hiệu la liệt bảng gỗ nêu tên các vị thuốc đã được bào chế sẵn bằng mật gấu.

Mãi pha trà, chủ nhân không để ý, chỉ hỏi:

- Khách quan cần gì ?

- Xin lỗi, tại hạ muốn hỏi thăm một người tên Đại Cổ, nghe nói chuyên buôn bán dược thảo ở trấn Narai này.

Chủ nhân quay ra, nhướng mày, cặp kính trễ xuống mũi:

- Đại Cổ ư ? Ông ấy ở đằng kia, gần ngã ba, cách đây một quãng.

Vừa lúc ấy, một thằng bé ăn mặc ra dáng tiểu đồng bước vào. Chủ nhân vội nói:

- Này Isu, tráng sĩ muốn tìm Đại Cổ tiên sinh, mày dẫn ông ấy đi chỉ nhà cho tường tận rồi về đây ta bảo.

Tiểu đồng đầu cạo trọc chỉ để lại túm tóc phía sau gáy, ra hiệu cho

Thạch Đạt Lang đi theo. Nghe chủ tiệm bào chế gọi Đại Cổ bằng tiên sinh

thì chắc lão hiệp này rất được dân địa phương kính nể, Thạch Đạt Lang

mừng thầm thấy công của mình không đến nỗi là công cốc. Đến ngã ba

Yabuhara, thằng bé chỉ căn nhà phía trái bên kia đường và nói:

- Đấy, chỗ ấy.

Rồi tong tả quay gót.

Thạch Đạt Lang ngạc nhiên. Ngôi nhà không có vẻ gì là một cửa hiệu có

bán dược thảo. Mặt tiền, dài đến hai trượng, bốn dãy liếp gỗ mắt cáo che gần hết. Tường cao bao bọc hai gian nhà kho lớn, cổng ra vào bằng đá

khá kiên cố, cửa lúc bấy giờ đang đóng kín. Hắn đến trước cổng, ngần ngừ một lát rồi vừa đằng hắng, vừa đẩy cửa vào, thấy mình đứng ngay trong

một căn phòng rộng.

- Có ai trong nhà không ?

Phòng rộng nhưng vắng, sáng mờ mờ làm hắn liên tưởng đến một tiệm nấu

rượu Sakê. Nền đất nện khiến không khí mát mẻ, dễ chịu khác thường.

Thạch Đạt Lang đằng hắng nhắc lại câu hỏi. Đợi khá lâu mới thấy một

người từ phòng trong bước ra. Phòng này trải chiếu, có lẽ là văn phòng.

Người vừa bước ra hất hàm có ý hỏi. Thạch Đạt Lang trình bày mục đích

xong, ông ta chậc lưỡi, nói:

- Thì ra tráng sĩ đến vì thằng bé đấy !

Bèn mời vào, lấy thêm gối đặt lên chiếu để khách ngồi rồi tiếp:

- Tiếc quá, tráng sĩ đến hơi trễ. Thằng bé tới đây hồi nửa đêm, bấy giờ

chúng tôi đang chuẩn bị hành trang để chủ nhân đi du ngoạn. Theo lời kể

hình như nó đi cùng với một nữ lang, nửa đường bị cưỡng bức bắt đi. Nếu

tên vô lại đó là thảo khấu hay cường đồ thì truy ra cũng dễ, nhưng đằng

này không phải. Dường như cũng lại là một kẻ lữ hành khác không phải ở

địa phương này.

Thấy thằng bé tứ cố vô thân lại tỏ ý sợ hãi, Đại Cổ tiên sinh dẫn nó

theo, may ra trên đường đi, tìm gặp được người mà nó gọi bằng cô, tên là ...tên là ...

- Oa Tử.

- Phải rồi ! Oa Tử ! Thằng bé ấy đối với tráng sĩ là thế nào ?

- Nó là học trò tại hạ.

- Thật tiếc ! Nếu tráng sĩ đến sớm chút nữa thì gặp. Đại Cổ tiên sinh mới đi khoảng đầu giờ dần.

- Các hạ biết tiên sinh đi đâu không ?

- Khó mà biết được. Vì cửa hiệu chúng tô