Old school Swatch Watches
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328651

Bình chọn: 9.00/10/865 lượt.

hác thì đêm nay ta đến phải ngưng. Quanh đây không còn ai để hỏi thăm nữa.

- Đa tạ bằng hữu đã nhọc công. Nếu không ai biết hay nghe nói gì thì chắc chúng không dẫn qua đây rồi.

- Có gì mà nhọc công. Đi bộ tại hạ không ngại, đi cả đêm cũng chẳng sao. Có điều không biết đường hướng gì mà cứ đi thì thật vô ích.

- Đúng thế.

- Hai người đó với các hạ liên hệ ra sao ? Thân thuộc, bạn bè hay nô bộc ?

- Họ là những người thân nhất của tại hạ.

Thấy Thạch Đạt Lang đáp lửng lơ, Lâm Bằng cũng không hỏi thêm. Cả hai

yên lặng đi dưới ánh đuốc. Mặc dầu gió đã dịu hơn trước nhiều nhưng ngọn lửa vẫn chiếu ánh sáng bập bùng đỏ quạch lên những cành cây khiến chúng trông như những cánh tay của những hình thù quái dị đang múa may trong

đêm tối.

Thạch Đạt Lang muốn biết thêm về kỹ thuật sử côn của người nông phu

nhưng không tiện hỏi. Buổi sơ kiến hắn không muốn tỏ ra tò mò quá. Hắn

tự nhủ “Thôi để chờ dịp khác. Thế nào ta cũng phải tìm hiểu mới được.

Một kỹ thuật trác tuyệt như vậy mà mình không học hỏi thì thật đáng tiếc !”.

Đã đến cuối xóm. Lâm Bằng chỉ căn trại nằm khuất sau một bụi tre cao,

những gốc tre lớn bằng bắp chân lá rậm xào xạc và thân tre cọ vào nhau

kẽo kẹt.

- Đến nơi rồi. Các hạ đứng đây để tại hạ vào hỏi thì hơn. Họ biết tại hạ nên không nghi ngờ gì, có thể cho mình tin tức tốt.

Lâm Bằng đi vào con đường đất nhỏ. Lát sau nghe tiếng gã đập cửa. Khi cầm đuốc đi ra, trông gã có vẻ vội vàng hơn trước. Gã nói:

- Người chồng không biết gì, nhưng vợ hắn cho một tin chắc các hạ phải hài lòng.

Dáng điệu và lời nói của Lâm Bằng khiến Thạch Đạt Lang bồn chồn. Hắn nhướng lông mày ra dáng hỏi.

- Mụ vợ nói lúc chiều có gặp một thằng bé chừng mười bốn mười lăm tuổi,

quần áo lem luốc, lưng đeo thanh gươm gỗ dài, nét mặt hớt hải. Nó hỏi

thăm mụ đường đến văn phòng quận lỵ. Mụ hỏi nó đến để làm gì thì nó nói

để thưa việc cô nó bị một tên du đãng bắt đi nên nhờ văn phòng và lính

tuần tìm giúp.

Mụ khuyên thằng bé không nên đến, vô ích. Lính tuần không bao giờ tìm

giúp những người dân thường bị bắt. Nếu kẻ đó là hàng quý tộc thì lính

tuần mới làm, còn không thì mặc kệ. Những chuyện bắt người dẫn đi như

thế này xảy ra hằng bữa, sáng, trưa, chiều, tối, ai hơi đâu !

Theo ý tại hạ, thằng bé ấy có thể là người các hạ muốn tìm. Các hạ nghĩ sao ?

Thạch Đạt Lang gật đầu:

- Đúng rồi. Thế bây giờ nó đâu, đi về hướng nào ? Người đàn bà có cho biết thêm tin tức gì không ?

- Co. Mụ bảo mụ khuyên thằng bé đến Narai, quá ngã ba Yabuhara. Ở đấy có một lão hiệp tên Đại Cổ, chuyên buôn bán dược thảo lại hay cứu giúp

người khốn khó. Đến đấy mà tìm.

Thạch Đạt Lang mừng lắm, cảm ơn Lâm Bằng:

- Đa tạ bằng hữu. Nhờ quý bằng hữu, tại hạ mới biết phải làm gì. Tại hạ xin đi ngay gặp vị lão hiệp ấy, may ra ...

- Bây giờ thì trễ rồi, mà đi đêm xuyên rừng cũng khó. Chi bằng xin mời về nghỉ tạm ở tệ xá, để sáng mãi cũng không muộn.

- Được không ? Sợ phiền lão bá ...

- Có gì mà phiền. Ta băng qua hồ này, đỡ được nửa đường. Tại hạ đã hỏi

mượn thuyền của chủ nhân căn trại vừa rồi. Xin cứ theo tại hạ.

Cả hai men theo đường xuống hồ, tới một bực đá quả nhiên có chiếc thuyền con buộc đó.

Gió đã yên từ bao giờ. Mặt hồ, phẳng như mặt trống, phản chiếu bóng núi Koma đen sẫm cắt trên nền trời đầy sao lấp lánh.

Thạch Đạt Lang giơ cao đuốc, Lâm Bằng chống sào đẩy chiếc thuyền con

lướt nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng. Ánh đuốc phản chiếu mặt hồ đỏ rực, hồng hơn cả ngọn lửa bó đuốc hắn cầm trên tay. Ánh đuốc trông xa tựa đôi chim lửa đang vờn nhau trên mặt hồ, trong một chuyện thần thoại.

Bên bờ hồ, Mãn Hà Chí nhìn sững, khẽ thốt:

- Có người ! Có người đấy !

Gã kéo dây thừng buộc chéo tay Oa Tử lại với nhau, lôi nàng đứng dậy. Nhưng Oa Tử ghì xuống, nhất định không đứng.

- Đứng dậy !

- Không !

Mãn Hà Chí nắm đầu dây quất vào vai Oa Tử. Nàng vẫn ngồi lì.

- À bướng ! Này, bướng ! Này, bướng !

Sau mỗi tiếng, gã lại quất đầu dây thừng vào vai, vào lưng thiếu nữ. Oa

Tử đau, nhăn mặt, nước mắt chảy ràn rụa nhưng tuyệt nhiên không thốt một lời van xin hay mắng nhiếc. Thái độ ấy như khiêu khích và càng làm cho

Mãn Hà Chí giận dữ hơn, gã nắm cổ áo kéo nàng đứng dậy.

- Đứng lên ! Muốn hay không cũng phải đi theo ta !

Rồi đẩy Oa Tử một cái. Thiếu nữ ngã sấp. Tay bị trói, nàng đang cựa quậy uốn mình định ngồi dậy thì bị Mãn Hà Chí nắm tóc giật mạnh khiến nàng

bật ngửa. Đau và tức giận, Oa Tử dùng chân đạp gã rồi kêu cứu ầm lên.

Mãn Hà Chí giơ tay bịt vội miệng nàng, tay kia xé vạt áo nhét vào miệng

Oa Tử. Oa Tử chỉ còn ú ớ. Một vệt máu đen rỉ ra bên khoé mép. Mặc kệ !

Mãn Hà Chí cúi xuống nắm cổ áo Oa Tử lôi đi như lôi một con vật.

Đến một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang bên rặng liễu, Mãn Hà Chí đẩy cửa, kéo Oa Tử vào. Miếu hôi hám, mùi ẩm mốc xông lên nồng nặc nhưng trên bệ gạch

thờ đã đổ nát còn lưu lại một bát hương bằng sành và hai cái chén gỗ.

Mái miếu thủng một lỗ lớn, ánh sao đêm chiếu lờ mờ hình vẽ một con rắn

quấn chung quanh cái cột, đầu ngóc lên như đe dọa. Bất giác Oa Tử ước

trở thành con rắn để có thể chui qua khe miếu mà t