XtGem Forum catalog
Liên Thành Quyết - Full

Liên Thành Quyết - Full

Tác giả: Kim Dung - Hàn Giang Nhạn

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325755

Bình chọn: 7.00/10/575 lượt.

i, những cái lụ khụ vừa rồi đâu còn nữa?Địch Vân coi mấy chiêu, chợt tỉnh ngộ nói:– Lão bá! Ban ngày tiểu tử đấu với Lữ Thông có phải lão bá đã cố ý liệng bát ra để trợ lực cho tiểu tử?Lão cái tức giận hỏi lại:– Cái đó lọ là còn phải hỏi? Bản lãnh của Lục Hợp thủ Lữ Thông so với tên tiểu tử ngốc dại còn cao thâm gấp mười. Chẳng lẽ một chút đạo hạnh như ngươi mà thâu thập được hắn?Lão vừa nói vừa tiếp tục sử kiếm.Địch Vân nghe lão đọc khẩu quyết cũng tương tự như những điều sư phụ đã truyền thụ cho chàng. Có điều thỉnh thoảng tự âm hô trạnh đi một chút mà kiếm chiêu thành ra khác nhiều. Chàng càng coi chàng rất lấy làm kỳ.Lão trái tay trái nắm kiếm quyết, tay mặt phóng trường kiếm ra. Đột nhiên lão đưa kiếm qua tay trái, tay mặt xoay lại tát vào mặt chàng một cái bạt tai thật nặng.Địch Vân giật nẩy mình lên, đưa tay sờ lên má, tức giận hỏi:– Sao lão... lão... lại đánh người ta?Lão cái vừa cười vừa hỏi lại:– Ta đang dạy kiếm chiêu mà đầu óc ngươi còn nghĩ vơ nghĩ vẩn, hỏi có đáng đánh hay không?Địch Vân nghĩ lại biết mình có lồi, liền bình tâm tĩnh trí đáp:– Đúng rồi! Quả là tiểu tử lỗi lầm. Tiểu tử nhận thấy lão gia đọc chiêu số rất giống sư phụ mà kiếm pháp lại có chỗ bất đồng, trong lòng rất lấy làm kỳ.Lão cái hỏi:– Sư phụ ngươi dạy ngươi phải, hay là ta sử kiếm chiêu đúng?Địch Vân lắc đầu đáp:– Tiểu tử không biết.Lão cái giơ tay lên quăng trường kiếm cho Địch Vân nói:– Vậy chúng ta tỷ kiếm đi!Địch Vân đáp:– Công lực của tiểu tử không bằng lão nhân gia, dĩ nhiên không địch nổi.Lão cái cười lạt nói:– Ha ha! Ngươi thật ngốc hết chỗ nói. Đây chỉ là so chiêu thức chứ không phải tỷ thí công lực.Lão vung cây gậy trúc, dùng gậy làm kiếm, đâm tới Địch Vân.Địch Vân quét ngang thanh kiếm đỡ gạt. Chàng thấy cây gậy trúc của lão cái dừng lại không phóng về phía trước, liền vung kiếm đâm tới.Ngờ đâu mũi kiếm chàng mới vung lên, cây gậy trúc của lão có khác nào con độc xà chồm về phía trước, điểm trúng vào vai chàng.Địch Vân trong lòng rất khâm phục, lớn tiếng reo:– Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!Đồng thời chàng hươi kiếm quét về phía trước.Lão cái xoay cây gậy trúc áp vào thân kiếm của đối phương.Địch Vân vận kình đẩy ra. Lão cái liền xoay cây gậy trúc đi mấy vòng khiến cho kình lực của chàng xô về phương hướng trái ngược.Địch Vân cầm kiếm không vững. Trường kiếm tuột tay bay đi. Chàng ngơ ngác nói:– Lão bá! Kiếm chiêu của lão bá thật cao minh!Lão cái đưa gậy trúc ra đón thanh trường kiếm ở trên không rớt xuống.Trường kiếm dính vào đầu gậy như có keo sơn gắn lấy.Lão nói:– Sư phụ ngươi học võ rất chuyên cần, nhưng kém ở chỗ ít đọc sách. Kiếm thuật của môn phái ngươi khác hẳn kiếm thuật các phái trong thiên hạ. Nghiên cứu về tình trạng hiểu biết thì cùng một môn kiếm pháp, có người khổ công rèn luyện hai, ba chục năm mà thành tựu rất bình thường. Có người hiểu rõ kiếm quyết thì chỉ một vài năm đã luyện thành kiếm thuật danh gia.Địch Vân nửa hiểu nửa không, đứng thộn mặt ra mà nghe.Lão cái lại nói:– Kiếm pháp của ngươi tên gọi “Đường Thi kiếm pháp”. Vì thế mỗi chiêu đều biến hóa ở một câu thơ Đường...Địch Vân hỏi:– Sao lại “Đường Thi kiếm pháp”? Gia sư kêu bằng “Thảng Thi kiếm pháp” tức là phóng kiếm ra khiến địch nhân biến thành xác chết ngay đứ đừ.Lão cái không nhịn được bật cười hô hố đáp:– Đường thi chứ không phải Thảng thi đâu. Đó là sư phụ ngươi đọc trật đi.Tỷ như hai chiêu “Cô hồn hải thượng thi”, “Trì hoàng bất cảm cố” là nói về con chim hồng một mình lẻ loi từ mặt biển bay về, nó thấy những vũng ao nhỏ trên đất liền không thèm đậu xuống để nghỉ ngơi. Hai câu thơ này của quan tể tướng Trương Cửu Linh đời nhà Đường làm ra. Trương tể tướng tự coi mình thân phận thanh cao, không muốn tranh quyền đoạt lợi với ai. Câu này áp dụng vào kiếm pháp ngụ ý trong nháy mắt cũng lộ ra thái độ khoan thai. Ba chữ “Bất cảm cố” ở đây có nghĩa là không thèm để mắt đến. Vậy mà sư phụ ngươi đọc câu “Cô hồng hải thượng lai”, “Trì hoàng bất cảm cố” thành “Ca ông hám thượng lai”, “Thị hành bất cảm quá” rồi đi đến kết quả câu trước biến thành tiếng hô hoán, và câu sau lại có ý úy thủ úy vỹ. Thế thì bản ý của kiếm pháp loãng hết rồi còn gì nữa.Địch Vân thộn mặt ra mà nghe lão nhai văn nhấm chữ, tuy không hiểu được mấy nhưng cũng biết lão nói hợp lý. Có điều chàng nhất tâm kính ái sư phụ mà nay lão cái chỉ trích sư phụ chẳng còn đáng gì nữa, nên trong lòng rất khó chịu.Bỗng chàng đứng phắt dậy nói:– Tiểu tử đi ngủ thôi, không học kiếm nữa!Lão cái lấy làm kỳ hỏi:– Ngươi bảo sao? Ta nói không đúng ư?

 

 

Dùng Tân Chiêu Đã Bại Cuồng Đồ

Địch Vân hằn học đáp:– Hoặc giả lão gia nói rất đúng, nhưng chê bai gia sư chẳng ra gì thì tiểu tử không học nữa.Lão cái cười ha hả, vươn tay xoa đầu chàng hỏi:– Hay lắm! Hay lắm! Tâm địa thằng nhỏ này thật trung hậu. Ta rất ưa thích những kẻ như ngươi. Ta nhận lỗi rồi. Từ giờ trở đi không chỉ trích sư phụ ngươi nửa câu nào nữa. Ngươi đã bằng lòng chưa?Địch Vân đổi giận ra mừng cười đáp:– Bá bá mà không mạt sát gia sư thì tiểu tử xin dập đầu làm lễ.Dứt lời chàng quỳ mọp xuống đất, dập đầu “binh binh” mấy cái.