
Động Đình Hồ Ngoại Sử
Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 327694
Bình chọn: 8.00/10/769 lượt.
Nghiêm Sơn cho các đạo binh lên đường được ba ngày thì có ngựa lưu tinh
báo rằng Triệu Anh-Vũ đã cho binh vượt Thiên-sơn. Đào Kỳ và toàn quân
chiếm được Độ-khẩu. Tại bản doanh còn Nam-hải nữ hiệp, Phương-Dung, Lê
Ngọc-Trinh, Lương Hồng-Châu với đạo binh Nam-hải. Vương nói với Nam-hải
nữ hiệp:
– Tôi với Phương-Dung phải lên đường đi Kinh-châu. Đạo Kinh-châu do
Đại-tư-mã Đặng Vũ thống lĩnh. Đặng là một đại-tướng giỏi nhất của Hán,
ngặt vì phó tướng của Đặng là Mã Viện không ai chịu ai, vì vậy hơn năm
qua, không thắng được Thục. Nếu tôi có mặt, thì hai người mới không dám
kình chống nhau.
Phương-Dung hỏi:
– Mã Viện là ngưới thế nào?
– Mã Viện được phong chức Phục-ba tướng quân. Hồi phụ thân ta làm tướng
cho Trường-sa vương. Viện là một huyện-úy. Sau cô Viện trở thành
Vương-phi Trường-sa vương, y được cất nhắc lên chức Đô-úy, rồi Thái-thú. Hồi ta cùng Kiến-Vũ thiên-tử khởi binh, y đem toàn quân theo. Kiến-Vũ
thiên-tử cảm động là người trung lương, chỗ con cô con cậu, nên cho y
giữ đại quân. Lúc ta với Đặng Vũ đánh chiếm Kinh-châu, có bàn với
Thiên-tử rằng: "Đất Kinh-châu địa thế phân chia Nam, Bắc Trung-nguyên
bằng sông Trường-giang. Phía Bắc là hàng rào bảo vệ Lạc-dương, phía Nam
tiếp giáp Lĩnh-nam, nơi các Thái-thú bất phục. Phía Đông giáp Mân-Việt,
lòng người nan trắc. Phía Tây giáp Thục, Công-tôn Thuật hùng cứ, bất cứ
lúc nào cũng gặp nguy hiểm, cần có người văn võ kiêm toàn, trung lương
trấn thủ. Ta đề cử Mã Viện trấn giữ chín quận Kinh-châu, còn em y là Mã
Anh làmThái-thú Trường-sa. Trong khi ta đánh vùng Giang-đông, chiếm
Mân-việt, rồi kinh lược Lĩnh-nam"
Lê Ngọc-Trinh hỏi:
– Tại sao Kiến-Vũ thiên-tử không giao cho Mã Viện đánh Thục, mà lại giao cho Đặng Vũ?
Nghiêm Sơn lắc đầu:
– Mã Viện tuy là người trung lương, nhưng so với Đặng Vũ y chỉ là một
đại tướng dưới quyền. Cho trấn thủ Kinh-châu là quá sức rồi. Chứ còn
thống lĩnh quân nghiêng nước, các tướng khác như Sầm Bành, Mã Vũ không
phục. Tuy vậy Kiến-Vũ thiên-tử vẫn giao y trấn thủ Kinh-châu kiêm phó
tướng cho Đặng Vũ.
Nghiêm Sơn thở dài tiếp:
– Mã cậy thế là người thân của Mã thái-hậu, trấn thủ vùng trọng địa,
trong khi tài ba, công lao y thua xa 9 đại tướng dưới quyền Đặng Vũ,
được ta tặng cho danh hiệu "Tương-dương cửu hùng".
Phương-Dung tỏ vẻ hiểu biết:
– Tương-dương cửu hùng là chín đại tướng võ công vô địch, tài dùng binh
không thua Tôn Vũ, dường như họ tên là Sầm Bành, Mã Vũ, Cảnh Yểm, Tế
Tuân, Tang Cung, Lưu Hán, Phùng Tuấn, Đoàn Chí, Lưu Long. Tất cả chín
người theo Kiến-Vũ thiên-tử từ khi mới khởi binh. Hiện họ đều ở đạo
Kinh-châu cả sao?
– Đúng thế. Vì võ công cao, tài dùng binh giỏi, lại nhiều công lao hơn
Mã Viện. Mã Viện làm phó tướng, họ bất phục. Đã vậy Mã Viện còn muốn hất cẳng Đặng Vũ, khi Đặng Vũ cầm quân đánh vào Thục, y tìm cách chần chờ
không chịu cung ứng lương thảo, bổ sung binh lính, cho nên Đặng Vũ mới
thua.
Phương-Dung gật đầu:
– Vì vậy đại ca cần có mặt ở Kinh-châu phải không? Dường như Mã Viện chỉ sợ có Thiên-tử với đại ca thì phải?
Nghiêm Sơn gật đầu:
– Đúng thế. Việc dùng binh quan trọng nhất là trị quân cho nghiêm. Ta
thành công nhờ đều đó. Một lần Mã Viện ỷ thế Mã thái-hậu, ta sai đem ra
chặt đầu. Kiến-Vũ thiên-tử xin ta tha tội cho y. Ta phạt đánh y 30 côn,
cách chức xuống còn sư trưởng, sai đi lập công chuộc tội. Từ đó y thấy
ta như gà thấy cáo. Sư muội thấy đấy ta đối xử với anh hùng Lĩnh-nam, sư bá, sư thúc, sư đệ, sư muội bằng tất cả tình ruột thịt, họ là anh hùng, họ biết vì đại nghĩa tuân phục lệnh ta, thì có gì xảy ra đâu?
Lê Ngọc-Trinh nói:
– Bọn em là người hiệp nghĩa. Đem chữ hiệp ra làm việc, mà lại gây sự
với nhau. Đem chữ nghĩa ra giúp đại ca Dù mất mạng cũng không từ, còn
đâu là chuyện bất tuân lệnh nữa.
Nghiêm Sơn gật đầu:
– Sư muội nói đúng đó.
Vương nói với Nam-hải nữ hiệp:
– Phàm việc xung phong, tranh thắng, cần bảo vệ hậu quân cho vững. Lỡ
hậu quân có biến cố, thì tiền quân bị lâm vào thế lưỡng đầu thọ địch.
Hai vị Đinh Công-Thắng, Triệu Anh-Vũ đã vượt Kim-sơn. Đào Kỳ đang chiếm
Độ-khẩu, song địa thế quá hiểm trở, vậy cần bảo vệ hậu quân thực kiên
cố. Cho nên tôi mới nhờ Nam-hải nữ hiệp, sư thúc Lương Hồng-Châu, sư
muội Lê Ngọc-Trinh là những người tinh minh mẫn cán, thống lĩnh đạo
Nam-hải với ba Quân-bộ, ba Sư-kỵ dàn ra làm trừ bị, bảo vệ hậu quân.
Phương-Dung hỏi:
– Trong sáu đạo quân Lĩnh-nam, đạo Nam-hải bảo vệ hậu quân, đạo Nhật-nam sư bá Lại Thế-Cường đã điều lên Kinh-châu trợ chiến, đạo Cửu-chân do
Hoàng sư-tỷ chỉ huy, đạo Quế-lâm do Minh-Giang chỉ huy, đạo Tượng-quận
do sư đệ Đào Hiển-Hiệu thống lĩnh đánh Độ-khẩu. Đại ca nghĩ xem quân số
đánh vào mặt sau Ích-châu như vậy đủ chưa?
Nghiêm Sơn nói:
– Ta được Tế-tác báo cho biết, Công-tôn Thiệu dồn toàn lực ra Kinh-châu, Hán-trung. Mặt Nam do một tướng trẻ, con nuôi Công-tôn Thiệu tên là
Công-tôn Phúc tước phong Bình-nam vương trấn thủ. Quân số chưa quá 5
vạn, làm sao địch lại Tiểu sư-đệ với hai vị Đinh Công-Thắng, Triệu
Anh-Vũ?
Phương-Dung, Nghiêm Sơn lên đường đi Ki