
tâm Tiểu Cao có thứcảm giác đó.
Chàng chỉ cảm thấy đầu óc bỗngchoáng váng mê man, toàn thân hư thoát, sau đó nhịn không được oằn hông bắt đầuói mửa.
Bởi vì giữa phút giây đó, chàng cócảm giác lần này nàng vĩnh viễn không còn có thể trở về bên cạnh chàng.
Tại sao nàng bỏ đi ?
Tại sao cả một chữ một câu nói cũngkhông lưu lại, lẳng lặng bỏ đi như vậy ?
Tiểu Cao không nghĩ ra, bởi vì chàngcăn bản vô phương nghĩ ngợi nỗi.
Trong đêm lạnh tĩnh mịch, trong đoạnthời gian giá buốt tịch mịch nhất đó, chàng chỉ nghĩ đến một chuyện.
-- Chàng thậm chí cả tên nàng là gìcũng không biết.
Mồng một tháng hai.Lý trang, Từ Ân Tự.Trước bình minh.Tuyết đã bắt đầu rơi từ đêm hôm qua, cho đến bây giờ vẫn chưa ngừng, thiền viện mới được quét dọn sạch sẽ lại phủ một lớp tuyết bạc trắng.Thần chung âm vang, trong gió lạnh ẩn ước truyền đến tiếng tụng niệm đều đều, truyền vào một gian thiền phòng mặt phải.Tư Mã Siêu Quần đang tĩnh tại ngồi trên một thiền sàng lắng nghe, tĩnh lặng uống một bình rượu lạnh mà đêm hôm qua y tự tay mang đến.Rượu đế lạnh đến mức giống như băng, uống vào lại giống như có một ngọn lửa thiêu đốt.Trác Đông Lai đã tiến vào, đang một mực lạnh lùng nhìn y.Tư Mã Siêu Quần lại giả như không biết.Trác Đông Lai chung quy nhịn không được phải mở miệng.“Hiện tại bắt đầu uống rượu có phải quá sớm không ?” Hắn lạnh lùng hỏi họ Tư Mã:“Hôm nay ngươi cho dù có muốn uống rượu, có phải cũng nên đợi lát nữa mới uống ?- Tại sao ?- Bởi vì ngươi phải đương đầu với một đối thủ rất mạnh, rất có thể còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn ta.- Ồ ?- Cho nên cho dù nhất định phải uống rượu, tối thiểu cũng nên đợi đến sau khi ngươi giao thủ với hắn rồi mới uống nữa.Họ Tư Mã chợt cười:- Ta vì sao phải đợi đến lúc đó ? Ngươi lẽ nào đã quên ta là Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn bất bại ?Trong nụ cười của y mang theo một thứ chế nhạo khó nói.“Ta đã không thể bại, cho dù có uống say bò lăn ra, cũng tuyệt không thể bại, bởi vì ngươi nhất định đã sớm có an bài, chuyện gì cũng đều an bài hoàn hảo”. Tư Mã Siêu Quần cười lớn:“Tiểu tử Cao Tiệm Phi đó đã không thể không bại, không thể không chết”.Trác Đông Lai không cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trên mặt căn bản không có biểu tình gì.Tư Mã Siêu Quần nhìn y:- Lần này ngươi có thể nói cho ta biết ngươi thật ra đã an bài ra sao không ?Trác Đông Lai lại trầm mặc một hồi rất lâu mới hững hờ đáp:- Có những chuyện vốn lúc nào cũng có thể xảy ra, giống như ta không cần phải an bài vậy.- Ngươi chỉ bất quá giúp Cao Tiệm Phi ngẫu nhiên gặp phải một hai chuyện như vậy ?“Mỗi một người đều khó tránh khỏi ngẫu nhiên gặp phải những chuyện như vậy”.Trác Đông Lai đáp:“Không cần biết là ai gặp phải, đều không có đường lựa chọn”.Hắn đột nhiên bước qua, cầm bình rượu đế trên thiền sàng, rót vào một chén nước lã.Rượu và nước lập tức dung hóa, tan hòa thành một thể.“Đó có phải là chuyện rất tự nhiên không ?” Trác Đông Lai hỏi họ Tư Mã.“Có những người cũng vậy”. Trác Đông Lai thốt:“Có những người sau khi tương ngộ, cũng hòa mình giống như là rượu và nước vậy”.- Nhưng sau khi rượu và nước hòa trộn, rượu có thể biến thành lợt lạt đi, nước cũng đã biến chất.“Người cũng vậy”. Trác Đông Lai thốt:“Hoàn toàn như nhau”.- Ồ ?“Có những người sau khi tương ngộ cũng có thể có biến”. Trác Đông Lai nói:“Có những người sau khi gặp một người, là có thể biến thành mềm yếu đi một chút”.- Giống như rượu nhập vào nước ? Cho nên ngươi mới để cho Cao Tiệm Phi ngẫu nhiên gặp một người giống như nước ?“Phải”. Trác Đông Lai đáp:“Ngẫu nhiên tương ngộ, ngẫu nhiên biệt ly, ai cũng không có đường lựa chọn”. Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm:“Giữa đất trời vốn có rất nhiều chuyện đều như vậy”.Tư Mã Siêu Quần lại cười lớn.“Ngươi tại sao lại đối với ta tốt như vậy ?” Y hỏi:“Tại sao mỗi một chuyện của ta đều an bài đến mức tốt đẹp như vậy ?”.“Bởi vì ngươi là Tư Mã Siêu Quần”. Câu trả lời của Trác Đông Lai rất đơn giản:“Bởi vì Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn không thể bại”.Thời nhà Đường, vua Cao Tông vì mẹ là Văn Đức Hoàng Hậu mà xây Đại Nhạn Tháp, danh tăng Huyền Trang đã từng dịch kinh ở đó, lúc đầu xây năm tầng, dựa theo đền thờ Phù Đồ ở Tây Vực, sau lại xây thêm hai tầng, trở thành Thất Cấp Phù Đồ.Hiện tại Cao Tiệm Phi đang đứng dưới Đại Nhạn Tháp.Dưới tháp không có bóng, bởi vì hôm nay không có mặt trời, không có dương quang là không có bóng.Trong tâm Tiểu Cao cũng không có bóng. Trong tâm chàng đã trở thành một khoảng trống không, cái gì cũng không có.Nhưng trong tay chàng còn có kiếm, một thanh kiếm bọc trong bao bố, một thanh kiếm rất ít người nhìn thấy qua.Chỉ có kiếm, không có hòm.Chàng tịnh không mang hòm theo, chàng không nên đi, nhưng chàng đã đi, chàng vốn nên mang hòm theo, nhưng chàng không mang theo.Tiểu Cao còn để hòm lại trong gian phòng nhỏ.Vật gì nên lưu lại đã không thể lưu lại, không nên lưu lại tại sao lại phải lưu lại ?Chàng cũng không biết mình đã đến từ bao lâu, cũng không biết mình đến làm gì.Chàng chỉ biết mình đã đến, bởi vì chàng đã nhìn thấy Trác Đông Lai và Tư Mã Siêu Quần.Vận một bộ y phục hắc bạch phân m