Old school Easter eggs.
Anh Hùng Vô Lệ - Full

Anh Hùng Vô Lệ - Full

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324774

Bình chọn: 7.00/10/477 lượt.

ớc mắt, đã hóa thành bích huyết ”.Cao Tiệm Phi chừng như lại ngủ, lúc chàng đang muốn tháo bao rút kiếm, đột nhiên lại chợp mắt, hơn nữa lại phiêu phưởng trong mộng bay lên.Kỳ thật chàng căn bản không phân rõ thật ra là mộng hay là thật ? Một người bị người khác dùng thủ pháp vừa nhẹ nhàng vừa vi diệu phẩy qua thụy huyệt, thông thường đều biến thành bộ dạng như vậy.Lúc chàng tỉnh dậy, nghe có người đang hát nhỏ, trong giọng ca lí nhí phảng phất cũng mang theo kiếm khí mịt mù, và một nỗi buồn thảm thê lương khôn tả.“Lãng tử tam xướng, chỉ xướng anh hùng; Lãng tử vô căn, anh hùng vô lệ”.Tạm dịch:“Lãng tử hát đi hát lại, chỉ hát anh hùng; Lãng tử không có cội nguồn, anh hùng không còn nước mắt ”.Tiếng hát đột ngột bị cắt đứt, người ca chầm chậm quay mình, một khuôn mặt vàng khè, một đôi mắt mệt mỏi, một bộ y phục xám xịt mộc mạc.Một người bình phàm trầm mặc, trong tay khiêng một cái hòm bình phàm cũ kỷ.“Tiêu Lệ Huyết !”.Ngọn lửa nóng của rượu lạnh rạo rực trong huyết mạch tâm tạng của Tư Mã Siêu Quần, tâm của y lại vẫn không vì vậy mà tỏa nhiệt.- Y là ai ? Ngươi có bao giờ gặp y chưa ?“Ta chưa gặp. Ai ai cũng không nhìn thấy y”. Trác Đông Lai đáp:“Cho dù có người nhìn thấy y, cũng không biết y là ai”.Gió ào ào lạnh buốt, rất mạnh, cực lạnh.Bởi vì bọn họ đang ở trên cao, trên tầng cao nhất của tháp Thất Cấp Phù Đồ.“Là ngươi, lại là ngươi”. Tiểu Cao thất thần nhìn dáo dác:“Ngươi thật ra là ai ? Tại sao bỗng đem ta đến một nơi quỷ quái như vầy ?”.“Nơi này không thấy quỷ, nhưng nếu ta không đem ngươi đến nơi này, ta tất phải gặp một con quỷ”. Y điềm đạm đáp:“Một con quỷ mới”.- Con quỷ mới đó là ta ?- Đại khái là vậy.- Ngươi làm sao mà biết được ta nhất định chết ?- Bởi vì kiếm của ngươi.Trong đôi mắt vô thần mệt mỏi đó phảng phất đột nhiên có một điểm tinh quang, giống như một ngôi sao vĩnh hằng miền cực bắc, xa vời làm sao, thần bí làm sao, sáng chói làm sao.- Quá khứ chôn vùi, danh kiếm năm xưa đã trầm lặn, thanh kiếm của ngươi đã là lợi khí vô song trong đương kim thiên hạ, gần năm trăm năm nay không có bất kỳ một thanh kiếm nào có thể xếp trên nó.- Ồ ?- Người chế tạo ra nó là một vị đại sư phụ hậu duệ của Âu Dã Tử, cũng là một vị đệ nhất kiếm khách đương thời, nhưng cả đời lão chưa bao giờ dùng qua thanh kiếm đó, thậm chí cũng không rút kiếm ra khỏi vỏ cho người ta xem.- Tại sao vậy ?- Bởi vì thanh kiếm đó quá hung, một khi rút ra khỏi vỏ, tất phải uống máu người.Trên mặt y không có biểu tình gì, bởi vì trên mặt y còn có một lớp dược vật dịch dung vàng khè, nhưng trong ánh mắt y chợt lại lộ xuất một niềm bi thương khôn tả.- Lúc thử kiếm đem ra khỏi lò, vị đại sư phụ đó đã nhìn thấy điềm hung trên kiếm, một thứ điềm hung không có cách nào giải tỏa, cho nên lão nhịn không được phải rơi lệ, rơi trên thanh kiếm đó hóa thành lệ ngân”.“Lệ ngân trên lưỡi kiếm là do đó mà ra ?- Phải.Vị đại sư phụ đó đã nhìn ra hung sát của nó, tại sao không hủy diệt nó ?“Bởi vì thanh kiếm đó chế tạo thật sự quá hoàn mỹ”. Y hỏi Tiểu Cao:“Có ai có thể nhẫn tâm hạ thủ, đem tinh túy hóa thành từ tâm huyết cả đời mình mà hủy diệt ?”.Y lại nói:- Hà huống kiếm đã ra khỏi lò, đã thành thần khí, cho dù có thể hủy đi hình trạng của nó, cũng không hủy được cái Thần của nó, sớm muộn gì có một ngày điềm dự báo của lão cũng linh nghiệm.Tiểu Cao không ngờ lại thấu hiểu ý tứ của y:- Giữa đất trời vốn có những sự vật vĩnh viễn vô phương tiêu diệt.“Cho nên hôm nay ngươi chỉ cần rút thanh kiếm đó ra, tất phải chết dưới thanh kiếm đó”. Người đó nói:“Bởi vì ngươi hôm nay tuyệt đối không phải là đối thủ của Tư Mã Siêu Quần”.Y ngưng thị nhìn Tiểu Cao:- Hiện tại ngươi nên hiểu rõ, cho dù là quyết đấu công bình, cũng không phải hoàn toàn công bình.- Ồ ?“Một người đạt đến địa vị như vầy, sau lưng có những thế lực có thể đủ để chế tạo ra những sự tình khiến cho lực lượng của đối phương yếu ớt đi, khiến cho mình giành phần thắng”. Y nói:“Thứ chuyện đó thông thường đều là thống khổ phi thường”.Đó là sự thật, sự thật cực kỳ tàn khốc.Hiện tại Tiểu Cao cũng vô phương phủ nhận, bởi vì hiện tại chàng đã hiểu rõ điểm đó, đã học một bài học thảm thống.“Cho nên nếu quả ngươi thật sự muốn đối phó với Tư Mã Siêu Quần, phương pháp duy nhất là xuất kỳ bất ý đâm chết y”. Con người đó nói:“Bởi vì ngươi căn bản không thể có cơ hội cùng y quyết đấu công bình”.Tiểu Cao nắm chặt song quyền.“Ngươi vì sao lại nói với ta những chuyện đó ?” Chàng hỏi người đó:“Vì sao lại muốn cứu ta ?”.- Bởi vì ta không giết ngươi, cho nên ta cũng không muốn để ngươi chết trong tay người khác.- Ngươi đương nhiên cũng không muốn thanh kiếm của ta lọt vào tay người khác.“Phải”. Câu trả lời của người đó rất khô khan.Tiểu Cao lại hỏi y:- Ngươi đã có một thứ vũ khí thiên hạ vô song, lẽ nào còn muốn thanh kiếm này ?“Ta không muốn”. Người đó điềm đạm đáp:“Nếu quả ta muốn, nó đã là của ta từ sớm”.Một điểm đó Tiểu Cao cũng vô phương phủ nhận.- Vậy ngươi tại sao lại quan tâm đến nó ? Lẽ nào giữa thanh kiếm này và ngươi cũng có một thứ quan hệ đặc biệt ?Người đó chợt xuất thủ, nắm lấy cổ tay của Tiểu Cao.Tiểu Ca