The Soda Pop
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 10.00/10/311 lượt.

lơ lửng trên không, hai tay y đã biến thành trảo chụp xuống Đào Kỳ.

Đào Kỳ không ngờ y nhận ra nó. Nó xoạc cẳng xuống đinh tấn, hai tay sử

dụng thế cầm nã bắt tay Đức Hiệp. Đức Hiệp biến chiêu thành quyền đánh

vào người nó. Đào Kỳ lộn người đi, phóng một hồi phong cước vào người

Đức Hiệp. Cước, quyền chạm nhau. Đức Hiệp cảm thấy tay bị tê liệt. Y vội phát chưởng tấn công vào thượng bộ Đào Kỳ. Vì sợ Lê Đạo Sinh can thiệp, Đào Kỳ hú lên một tiếng rồi phóng mình vào đêm tối.

Ra khỏi trang Thái-hà, Đào Kỳ nghĩ thầm:

– Nghiêm đại ca của ta một lòng một dạ với Kiến Vũ thiên tử, thế mà mụ

Mã thái hậu lại mưu hại đại ca. Ngày mai ta sẽ đến Cổ-lễ phá cho Tô Định biết mặt anh hùng Lĩnh Nam một phen.

Trước khi lên đường trấn nhậm, Tô Định đã nghiên cứu rất kỹ về các quận

phía nam núi Ngũ-lĩnh. Đây là vùng bờ sôi giếng mật, vàng bạc châu báu

rất nhiều, nhưng cũng là vùng rồng nằm, hổ phục, lắm anh tài. Dân chúng

nhà nhà đều tập võ. Định đã từng nghe xưa kia, đệ nhất võ tướng đời Tần

Thủy Hoàng là Đồ Thư bị giết, bởi một võ tướng Lĩnh Nam là Vũ Bảo Trung. Đất Giao-chỉ là nơi anh hùng tụ tập. Họ đều là người Việt, đang mưu đồ

phục quốc. Các trường võ, các môn phái mọc lên khắp nơi. Y có ý định dẹp hết các môn phái võ, rồi dần dần đánh phá các Lạc-hầu, Lạc-tướng sau.

Có như thế, y mới ngồi yên được. Bởi vậy y mời cho được một số đầu trộm

đuôi cướp, nhưng là những cao thủ thời đại của Trung-nguyên sang với ý

đồ dẹp Giao-chỉ, đàn áp võ lâm anh hùng. Y đã đi an dân khắp các nơi,

nay đến Cổ-đại, Cổ-lễ, Cổ-loa nữa là coi như xong.

Đi đến đâu y cũng công bố ngũ pháp, cấm tập võ. Các phái, các gia ngơ

ngác nhìn nhau, không dám nói gì. Thảng hoặc có người phản đối, y cho vệ sĩ đánh chết ngay trước công đường, làm gương cho kẻ khác sợ.

Nay đến đây, thấy thằng ăn mày con có ý kiến, y ra hiệu cho nó nói.

Đào Kỳ hiên ngang đứng giữa đình nói lớn:

– Ngài là quan Thái thú mới đến nhậm chức, đúng như ông Khổng-Tử của quý quốc đã nói: Phàm các đạo làm quan, phải yêu thương dân như yêu thương

con đỏ, lo trước cái lo của dân, vui sau cái vui của dân. Thế nhưng ngài lại ban ra ngũ pháp cực kỳ khắc nghiệt như vậy, còn đâu là cái đạo tu

thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ nữa?

Đám quan lại theo hầu Tô Định quát tháo, đuổi Đào Kỳ đi. Nhưng Tô Định phất tay ra hiệu bảo im lặng, rồi hỏi:

– Cậu bé kia, cậu nói cũng có lý, nhưng cậu tên họ là gi? Cha mẹ là ai? Ai xúi cậu ra đây nói như thế?

Đào Kỳ trợn mắt, méo mồm, thè lưỡi quay lưng hướng về đám quan lại. Dân

chúng được một phen cười ầm lên. Nhưng đám người Hán thì không nhìn

thấy!

Đào Kỳ thủng thẳng trả lời:

– Tôi họ Âu, tên Lạc, chẳng có ai xúi tôi ra đây cả. Bởi hai tháng nay

tôi nghe các bậc huynh trưởng trong làng nói rằng: Ngài tân thái thú họ

Tô là người thương dân như con, nên mới mạo muội ra đây để phân trần.

Mọi người đều biết đứa trẻ nói mỉa Tô Định, nhưng Tô Định lại tươi nét mặt lên, cho rằng dân chúng ca tụng y thực:

– Cậu bé kia, ngũ pháp của ta đã ban ra, không thể thu về. Tuy vậy, ta

cũng có biệt lệ. Trong đám vệ sĩ theo ta, có năm người biết chút ít võ

nghệ. Nếu trong trang, có ai thắng được một người, ta sẽ miễn cho một

điều. Nếu thắng được cả năm người, ta sẽ miễn cho cả năm điều.

Đào Kỳ chụp lấy cơ hội:

– Sách binh thư của Tôn Tử quý quốc có nói: Quân trung vô hý ngôn. Nghĩa là trong quân, không được nói đùa. Vậy nếu trong trang có ai thắng được một trong các vệ sĩ của ngài, xin ngài y lời hứa.

Tô Định liếc mắt nhìn đám vệ sĩ, lòng đầy tin tưởng:

– Được, ta hứa! Không sai lời.

Đào Kỳ chắp tay vái Tô Định, nói:

– Tôi còn nhỏ, sức không được là bao, vậy đề tài xin cho tôi được chọn

phép đấu, không hiểu các vệ sĩ của ngài có dám cho tôi chọn không?

Đám võ sĩ nhìn nhau mỉm cười rồi nói:

– Chú mọi con Giao-chỉ kia, bất cứ đấu văn, đấu võ, đấu thứ gì chúng ta cũng đấu với chú.

Đào Kỳ chấp tay xá y:

– Ông là vệ sĩ của Tô thái thú, lại là người Hán, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Không được thay đổi.

Người đứng đầu đám cận vệ nói:

– Ta là anh hùng người Hán, lời hứa nặng như núi Thái-sơn, không bao giờ đổi. Cậu có biết núi Thái-sơn ở đâu không?

Đào Kỳ nghiêm trang trả lời:

– Thái-sơn là ngọn núi nhỏ ở Trung-nguyên, nhưng lại là hòn núi lớn nhất nước Lỗ, quê hương của Khổng-Tử (9), nên thường được mang ra để tượng

trưng cho sức nặng. Bởi Khổng-Tử là bậc thánh nhân dạy nhân, nghĩa, lễ,

trí, tín cho đời, nên người ta mới mang núi Thái-sơn ra ví von, vừa có ý nghĩa sức nặng, vừa có ý nghĩa đạo lý.

Nghe Đào Kỳ thuyết về Khổng-Tử, lại ca tụng Thái thú, vệ sĩ đám người

Hán cảm thấy đứa nhỏ này dễ thương, dễ cai trị, chứ không phải là đứa

trẻ rắn mắt, do người xúi ra phá rối.

Tô Định xuất thân là một võ học danh gia, tài kiêm văn võ. Trước khi đến Giao-chỉ trấn nhậm, Định mang theo năm gia tướng, võ nghệ tuyệt vời, hy vọng giúp Định đối phó với các môn phái đất Lĩnh Nam.

Định đi khắp nơi để ban hành ngũ lệnh, không ai dám nói gì. Không ngờ

đến vùng Cổ-lễ này lại gặp một đứa bé dám ra lý luận. Lúc đầu, Định

tưởng Đào Kỳ được