
ậy mà bà lại nghĩ xấu cho Minh Phong. Bà không biết cô gái kia là người như thế nào? Nhưng nhìn Lập Nguyên vì cô mà đau khổ thế này ắt hẳn nó rất yêu cô gái đó. Vậy bà phải tìm cách đưa cô trở lại bên con trai bà mới được….” Bác chỉ hỏi cháu một câu. Cháu có còn muốn giành lại cô gái đó về mình không?”“Muốn thì sao đây? Cô ấy đã mang thai với hắn, cháu muốn mà được ư?”“Chỉ là vấn đề cái thai thôi sao? Nếu như đứa trẻ đó không được chào đón ở thế giới này thì cháu vẫn muốn cô đấy chứ?” bà rất muốn nhận được câu trả lời từ con mình“Bác…bác định làm gì?….Dù không có đứa nhỏ thì ba cô ấy cũng không đồng ý cháu. Ông ta rất coi thường những người nghèo như chúng cháu” Phùng Lập Nguyên nói trong tyệt vọng vô bờ“cháu bình tĩnh nghe bác nói đ㔓vâng” anh ta rất nóng ruột muốn biết rốt cục bà ta có cao kiến gì“Nghe bác này, cháu hãy đến gặp cô gái kia để làm hòa. Hãy dùng mọi biện pháp để làm trái tim cô ta rung động lại trước tấm chân tình của cháu. Một khi cô ấy đã thương yêu cháu thì sẽ bỏ đứa bé đi….Đồng thời cháu hãy đến nhà gặp riêng ba cô ấy để lấy lòng. Bác tin trên đời này không có người nào lại có trái tim sắt đá trước sự chân thành của người khác. Hãy làm cho ông ta tin tưởng rằng cháu thực sự yêu con gái ông ta. Đến lúc đó chẳng phải người cháu yêu sẽ quay về bên cháu sao? Cháu còn có lợi thế là người đến trước, tên đàn ông kia chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi. Hãy dùng trái tim bao dung mà mở rộng vòng tay đón lấy cô ấy. …..cố lên”Nghe bà Như Ý phần tích Phùng Lập Nguyên như tỉnh mộng ngàn năm. Anh ta sao lại không nghĩ sâu xa được như vậy chứ. Đúng rôi, có con thì sao? Phá bỏ là được mà. Vì tương lại sau này anh ta phải kéo Hải Lam về bên mình bằng bất cứ thủ đoạn nào. Cô chỉ có thể là của mình anh ta“Bác Như Ý, thực sự cảm ơn bác, cháu sẽ làm như bác nói” Phùng Lập Nguyên có vẻ phấn trấn lên rất nhiều.“Có thế chứ. Đây mới đúng là Lập Nguyên mà bác biết. Cố lên con” bà ra sức mà cổ vũ.…………..Mãi đến 11 giờ đêm, Hải Lam và Minh Phong mới từ nhà Bảo Yến mà đi ra. Đường phố mặc dù vẫn đông đúc nhộn nhịp nhưng dường như trời hơi se se lạnh. Minh Phong rất tình cảm mà cởi áo khoác choàng lên người cô, vòng tay kéo đầu cô ngả trên vai mình.“Muộn thế này rồi……lát nữa em ở lại nhà anh đi” ngồi trên taxi, anh mở lời ngon ngọt dụ dỗ cô.“không được, trai chưa vợ gái chưa chồng làm sao có thể ở chung với nhau được chứ? Người ngoài nhìn vào thử hỏi em làm sao mà ngẩng mặt được” mặc dù bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ thành vợ thành chồng của nhau, nhưng chừng nào cô chưa gả cho anh thì cô không thể tùy tiện mà ở nhà anh. Nhất định là không….mặt khác con người Minh Phong rất nguy hiểm, nếu ở lại nhà anh cô sợ lại bị anh “ăn tươi nuốt sống” mất.“có gì mà không được? em vợ sắp cưới của anh, vả lại chúng ta cũng đã làm chuyện đó rồi, còn phải sợ hàng xóm dị nghị sao?” anh tìm mọi cách không cho cô đường lui“bố em rất coi trọng lễ nghi truyền thồng, ông sẽ không hài lòng.” cô cũng cố tìm mọi cách mà thoát.“Đưa điện thoại của em đây” Minh Phong nói chẳng hề ăn nhập gì với lời của côHải Lam nhìn anh khó hiểu nhưng vẫn dè dặt mà đưa điện thoại cho anh “Anh lấy điện thoại của em làm gì?”“Lát em sẽ biết”anh nheo nheo sống mũi cô mà thơm chụt một cái rõ kêu. Hải Lam ngượng chín như quả cà chua. Ở đây còn có bác tài mà anh chẳng kiềng nể gì cả….“ba ạ…là con Minh Phong…Hải Lam nói hôm nay muốn ở lại nhà con nhưng lại sợ ba không đồng ý. Con gọi điện xin phép ba cho cô ấy ở lại đêm nay được không ba?” Minh Phong nói dối không hề chớp mắt. Hải Lam gầm mặt lên nhìn anh, định đưa tay giằng điện thoại thì bị anh giữ chặt….còn cố tình bật loa ngoài cho cô nghe cùngÔng Minh nghe Minh Phong gọi mình là ba thì sướng cười haha “Tất nhiên là được…. Con cứ để nó ở đấy chơi ít hôm. Không cần phải về ngay”. Đằng nào tháng sau cũng lấy, chúng nó cũng nên tập dần đi là vừa….“vâng, con cảm ơn ba”“Nhạc phụ đại nhân phê chuẩn rồi. Em hãy ngoãn ngoãn mà ở lại “vừa cúp máy, Minh Phong không chút ý tứ mà vờn môi trên cánh mũi xinh đẹp của Hải Lam.“hừ. anh tránh ra, bác tài đang nhìn kìa…..” Hải Lam càng dãy Minh Phong càng lấn tới.Người tài xế nhìn qua gương thấy hai cô cậu tình cảm với nhau thì biết lắc đầu cười. Bọn trẻ bây giờ hiện đại quá, ở đâu cũng có thể bày tỏ tình yêu của mình chẳng giống thời ông ngày xưa tý nào.Minh Phong chỉ nói mỗi “kệ ông ấy” rồi chộp lấy môi cô mà hôn sâu…… Chương 11 – phần 2Vừa đóng cửa lại,ý đồ xấu xa của Minh Phong liền phát huy, anh bất ngờ ôm lấy chiếc eo thon mảnh của cô từ phía sau, vùi khuôn mặt tuấn mỹ vào mái tóc đen mượt của cô.“Lam…” hơi thở của anh bắt đầu không ổn định, đôi môi ghé lên tai cô mà thầm thì ” anh muốn em….”. Lời vừa dút, anh ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của cô mà khiêu khích khiến Hải Lam giật giật thân mình mà kinh hãi cùng run rẩy. Cô bắt lấy bàn tay không đúng đắn đang làm càn trên trên người mình mà cảnh cáo“Doãn Minh Phong, anh mà không buông em sẽ bỏ về đấy”Anh mặc kệ lời cảnh báo kia….những ngón thay thon dài không ngoan ngoãn tiếp tục di chuyển xuống dưới……Cả người Hải Lam dần dần bốc lên mộ