Duck hunt
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324944

Bình chọn: 8.5.00/10/494 lượt.

yện viên._Cái gì? Em là người, không phải heo. – Tôi túm gối, đập vào người anh, anh cười giòn tan.Con ơi, nhanh chào đời nhé.Ba mẹ đang đợi…End chap 34

CHAP 35 : WHAT IS LOVE?

Chap 35 : What is love?

Tôi nghe nói đàn ông yêu vợ nhiều thì sẽ nghén thay vợ, chắc vậy Yoseob yêu tôi nhiều lắm đây vì tôi ăn được, ngủ được còn anh thì quằn quại vì thèm ăn cái nọ cái kia nhưng chẳng dám ăn nhiều vì sợ ăn bao nhiêu thì cho ra hết. Đêm, tôi ngủ ngon, anh cứ một lúc lại vào toilet một lần. Nghĩ xót xa ông xã, tôi cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết dậy vỗ lưng cho anh đỡ khó chịu.

Tuy anh ốm nghén là thế nhưng vẫn xăng xăng đòi làm việc nội trợ hộ tôi, tôi bảo anh rằng tôi có phải gãy chân gãy tay nằm liệt giường đâu mà anh bắt tôi như vậy. Thế là vợ làm, chồng đứng cạnh học theo. Anh bảo để sau này nhỡ tôi già, anh chăm tôi. Kiểu tôi còn trẻ đã mong tôi già, thế là tôi quay sang đá cho anh một cái. Người đâu chưa gì đã tính chuyện già rồi chết.

Tôi xin thề để cho Yoseob làm việc nhà thực sự là một thảm họa. Tôi nhớ rất rõ cái lần đĩa bát loảng xoảng xoong nồi rơi xuống nền nhà khi anh nấu cơm rửa bát, thật khổ. Có hôm tôi ngồi mốc mỏ đợi anh làm trứng chiên, trông anh lóng ngóng loay hoay với cái chảo thấy mình cũng hạnh phúc, á, bị điên rồi, đói mốc mép chưa được ăn mà còn hạnh phúc.

Anh giặt đồ cũng chả kém, nhớ mấy đôi tất trắng của anh đột nhiên biến thành màu hồng, tôi không khỏi bàng hoàng, anh cũng mở mắt to không kém. Ra là anh cho hết quần áo màu vào với đồ trắng, thành ra cái váy đỏ của tôi bị phai màu sang, toi mất hai đôi tất, mừng quá chứ không tự nhiên fan lại bảo Yoseob là Sone, tôi cũng sợ lắm.

Một hôm, anh đưa tôi đi thi bằng lái xe ô tô, vợ vào thi chỉ lo chồng ở ngoài lại “nghén”. Rõ khổ. May sao đỗ chứ không anh rủa tôi tới chết.

Cuộc sống gia đình nói chung là hạnh phúc lắm, sáng sáng tôi muốn tự lái xe đi làm nhưng Yoseob lại quá rảnh rỗi nên đưa tôi đi, trưa tôi ăn cơm ở công ty, chiều về hai vợ chồng cùng nấu cơm, cùng làm việc nhà. Anh cứ bảo tôi nghỉ ngơi, tôi bảo “Nghỉ nhiều xong ăn lắm lại béo ú lên, anh bỏ em thì sao?” anh lại gãi đầu gãi tai cười khì khì.

Đều đều theo lịch hẹn của bác sỹ, anh đưa tôi đi khám thai. Con phát triển rất khỏe mạnh, cả hai vợ chồng cùng mừng. Nhưng sâu bên trong thâm tâm tôi vẫn có nỗi buồn.

Yoseob chẳng bao giờ dám vào phòng khám cùng tôi cả, anh chỉ dám đợi ở trong xe.

Tôi cũng biết anh sợ mọi người phát hiện nhưng mỗi lúc nhìn những người phụ nữ khác có chồng đưa đi, cẩn thận lo lắng, thấy lại bản thân mình có mỗi một mình, tôi thấy tủi thân lắm. Người ta nhìn tôi cứ như một đứa con gái bị lỡ làng vậy.

Nghĩ vậy, tôi đưa kết quả khám tuần thứ 12 cho anh rồi bảo.

_Bác sỹ bảo lần khám sau dẫn chồng tới.

Anh ngạc nhiên nhìn tôi.

_Làm sao anh dám vào? Nhỡ có ai bắt gặp…

Tôi biết ngay thể nào anh cũng nói vậy.

_Nếu không thì thôi vậy, em nói em không có chồng cũng được. – Tôi nói lí nhí.

_Ai bảo em nói vậy?

_Thì chả phải thế à? Anh lúc nào cũng chỉ lo cho hình tượng của mình thôi.

Tôi không đôi co với anh nữa, chống cằm nhìn ra bên ngoài, mặc kệ anh lái xe về nhà. Suốt quãng đường cả hai cũng chẳng nói với nhau câu nào.

Tôi biết là anh đã hi sinh vì tôi rất nhiều, vậy tôi thì không hi sinh vì anh chắc? Có mỗi cái việc đưa vợ đi khám thôi mà không làm được. CHAP 35 : WHAT IS LOVE? (2)Về đến nhà, nhìn đồng hồ cũng 10 giờ sáng, tôi cất kết quả khám rồi quay ra bếp, mở tủ lạnh lấy rau quả thịt cá ra nấu cơm. Cứ nghĩ Yoseob biết tôi giận nên sẽ ở lỳ trong phòng, ai ngờ anh ra đứng cạnh, thái hành tây hộ tôi. Nhìn anh nước mắt nước mũi ròng ròng, tôi nhịn cười, vẫn giả vờ mặt lạnh te.Trong lúc ăn cơm, tôi vẫn giữ thái độ rất hờ hững._Lần sau anh đưa em đi khám, anh sẽ vào gặp bác sỹ. – Anh gắp cho tôi miếng đùi gà, tôi vẫn giả bộ._Nếu anh không thích thì không cần, đằng nào em cũng quen với việc bị người ta soi mói rồi._Anh cũng muốn biết con mình phát triển như thế nào. – Giọng Yoseob nhè nhẹ, bực thật, lúc tôi gắt gỏng thì anh lại nhẹ nhàng như kiểu chẳng có chuyện gì xảy ra vậy._Uhm. Vậy lần sau đi. – Tôi im lặng một lúc mới đáp mà suýt cắn vào lưỡi vì miệng định ngoác ra cười mà vẫn phải cố nhịn. Hạnh phúc quá đi!!!***Hôm sau, tôi đang ở công ty thì nhận được tin nhắn của Yoseob./Anh cast xong vai chính của vở nhạc kịch mới rồi./Tôi chả biết nên buồn hay vui nữa. Vì sao ư? Tôi đã từng rất mong anh đừng có mà cast được cái vai chính đó, thậm chí còn lẩm bẩm cầu rằng có một ai đó tài giỏi xuất sắc hơn anh nhận được cái vai đó, là vai Romeo trong vở kịch “Romeo và Juliet”. Trời ơiiiiiiiiii!!Tôi nắm chặt cái điện thoại, nhét ngay viên kẹo cao su vào miệng, nhai tức tốc hết bên này lại đảo sang bên kia. Romeo và Juliet sẽ đóng cảnh hôn nhau, chưa kể chuyện tình lãng mạn sến súa của họ, bình thường nếu nghĩ tới thì tôi chắc chắn sởn da gà nhưng lần này máu nóng trong người lại b