
y có chút không quen._ Cảm ơn anh…Nói rồi Thư ngồi xuống bàn ăn, từ sáng tới giờ Thư mới uống có ly trà sữa, đi học vội làm cô chưa kịp ăn sáng, vì vậy nên Thư đã ăn hết sạch đồ ăn có trên bàn ăn lúc đó. Đứng bên cạnh, Minh Vũ chỉ nhìn cô ăn, mặt anh từ nãy giờ vẫn nghiêm túc lạ thường, sáng nay nghe tin cô giáo ở trường bảo Thư không đến lớp, anh đã rất lo lắng, nhờ thiết bị dò tìm qua điện thoại, anh tìm thấy Thư ở bên vệ đường đang ngồi khóc ngon lành. Không muốn gây khó xử cho Thư nên anh đã không đến gần, chỉ đứng đó quan sát mọi chuyện. Anh làm chìa khóa nhà Thư rồi thuê người nấu ăn, ngồi đợi ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, suy nghĩ về những điều xảy ra, thấy có chút tội nghiệp cô gái bé nhỏ, dù chưa biết chuyện gì, anh vẫn có chút thương cảm Thư._ Anh cũng ngồi xuống ăn chút đi, đồ ăn nhiều lắm.Đúng là đồ ăn nhiều thật, nhưng là trước đó, còn bây giờ cũng đã vơi đi hơn nửa._ Tôi ăn rồi, em cứ tiếp tục ăn đi.Minh Vũ nhìn ngang qua bàn tay Thư, tinh mắt phát hiện thấy một vệt xước rất sâu cùng với vết máu khô. Anh tiến tới nắm lấy cánh tay Thư:_ Tay em bị gì đây?“ Oái chắc là do té hồi sáng rồi.”_ À, chắc là do va quẹt phải cái gì rồi.Minh vũ không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi ra phòng khách, anh quay lại với bông băng, nước rửa vết thương và một miếng băng keo cá nhân._ Anh lấy ở đâu ra đấy?_ Những thứ cần thiết này tôi lúc nào cũng mang bên mình._ …Nói rồi anh túm lấy tay Thư, một vài thao tác đã làm vết thương xấu xí trở nên ngay ngắn gọn gàng trên bàn tay trắng trẻo. Giây phút hai bàn tay chạm nhau, Thư thấy bàn tay anh rất ấm, sự ấm áp chạy dọc theo cánh tay Thư. Lông mi anh dài, đôi mắt sâu tập trung nhìn rất cuốn hút, tim Thư bắt đầu loạn nhịp._ Nếu đau ở đâu chỉ cần nói cho tôi biết, bất kể vết thương có nghiêm trọng đến đâu, tôi cũng cố gắng chữa lành cho em.Sự ấm áp giờ đây đã chạy đến trái tim Thư. Vết thương trên tay đã được anh dán băng cá nhân, lúc này trông xinh đẹp đến lạ thường.…………………………………………………………………………………………….Anh là gió, mát lành nhẹ nhàng thổi vào vết thương đauAnh là vũ bão, nhưng lại ấm áp xoa lành đi nỗi đau ấyCòn anh người yêu dấu, sao lại chọc ngoáy vết thương ấy, khiến em lạnh lẽo đến thế này… CHƯƠNG 6.2: BÃO NÓNG.Sau bữa cơm, Thư leo lên lầu rồi ngủ một giấc rất sâu, không biết đến trời trăng gì. Cho đến khi thân người bị một lực lay mạnh làm tỉnh giấc, giọng Phương the thé:_ Nè nhỏ kia, bà bị làm sao vậy? bệnh hử? sao lại nghỉ học? hử? hử? hử?Bất ngờ bị đánh thức, nhưng Thư không cáu gắt, chỉ nhẹ nhàng nói:_ Có chút chuyện thôi, không bệnh tật gì đâu._ Vậy sao tự nhiên nghỉ học không xin phép gì hết vậy, biết tui lo lắm ko?Thư nhìn Phương, cô bạn này là bạn thân của Thư hai năm rồi, quen nhau từ năm ngoái nhưng đến nay phải nói là tình như chị em. Phương rất xinh xắn, xinh nhất lớp Thư mà, tính tình thì lại rất hòa đồng, nhí nhảnh và dễ thương nữa, chỉ có một việc là cô bạn học hành có hơi ko ổn…_ Phương, tui có vài chuyện muốn kể với bà, nhưng mà bà phải bình tĩnh nha, đừng có mà.._ Chậc chậc, muốn kể thì kể lẹ đi vòng vo hoài, chúng ta có phải là bạn thân ko vậy? tui cũng đang muốn nghe chuyện của bà đây, nếu nó liên quan đến thái độ của bà gần đây thì thực sự tui rất tò mò đó.Đắn đo một hồi, Thư kể hết mọi chuyện cho Phương nghe, về tình cảm đơn phương thầm kín mấy năm trời, về cú lừa ngoạn mục của Kim Tuyền, và về buổi cúp học đáng nhớ sáng nay nữa. Nhìn vẻ mặt Phương chuyển sắc, Thư không biết việc mình kể cho Phương có đúng không nữa._ Trời ơi, có chuyện này xảy ra thật sao? Tui không thể tin nổi mà, tui phải đi tìm con nhỏ kia cho nó một trận, tui phải tát vài cái vào mặt nó thì mới hả giận được mà, hừ hừ_ Nè, chính vì bà cứ như vậy mà tui không dám kể ra đó, bây giờ mà đi đánh người ta thì ai được lợi chứ._ Không lẽ cứ nhẫn nhịn hoài à, không thể bất công với Thư như vậy._ Vậy bà muốn tui phải làm sao?…- nước mắt Thư bắt đầu rơi_ Chuyện xảy ra như vậy tui cũng không ít lần nghĩ tới cảnh đi đánh con nhỏ kia một trận, nhưng tui là gì của Lộc chứ…, tui đâu có quyền ganh tị với người ta, liệu bạn ấy tin một người xa lạ hay tin người yêu của bạn ấy, bà kêu tui phải làm sao hả?…Từng câu từng chữ nói ra trong nghẹn ngào, Phương cũng rơm rớm nước mắt, ôm Thư vào lòng._ Thôi, tui không đi đánh Tuyền nữa, không sao đâu, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi, dù sao họ cũng thành đôi trong sự dối trá, con Tuyền vốn dĩ ko thật lòng, sớm muộn gì chuyện tình này cũng sẽ không đi đến đâu đâu, bà đừng có đau lòng nữa, nha.Thư bật khóc thành tiếng, nói ra có chút nhẹ nhõm nhưng giống như đang gợi lại nỗi đau muốn quên đi vậy, đau đến không nói thành lời. Ngoài cửa, một thân ảnh đứng bất động, Minh Vũ đã nghe hết mọi chuyện, nghe lén là không tốt, nhưng là nhiệm vụ, anh không thể làm khác. Nhưng lần này có chút khác biệt, anh không báo cáo chuyện này với bố mẹ Thư.Phương ra về khi trời đã xẩm tối, chào Vũ ở cửa, trong lòng cô thầm nghĩ: “ Cho dù là bà con xa thì cũng phải giống tí xíu tính cách chứ, người đâu mà lạnh lùng thấy sợ”. Thư bảo với Phương anh Vũ là họ hàng xa lên ở vài ngày. Chỉ