
p mình vậy hoài thực sự là có chút phiền phức, nếu h Lộc có cặp rồi, mình chẳng phải thoát khỏi mối muộn phiền này rồi, ha.Có vẻ đầu hàng trước mấy lời nói của Tuyền, Thư chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Thấy Thư xuôi xuôi, Tuyền mới lân la hỏi thăm mấy việc về Lộc, với lý do là ‘ tiện cho việc giúp đỡ’, thích Lộc lâu như vậy rồi, cái gì về Lộc mà Thư không biết chứ, số điện thoại, facebook, tài khoản instagram, twitter, sở thích, món ăn,…tất tần tật về Lộc, Thư kể hết cho Tuyền nghe không ngần ngại. Thật ra, mối tình đơn phương này, Tuyền là người đầu tiên biết, kể cả Phương, bạn thân nhất của Thư, cô còn chưa dám một lần bày tỏ. Tuyền nói với Thư là đừng hành động vội, Lộc không thích những cô gái vôi vàng ( điêu!), thế nên Thư không làm gì hết, thấy Lộc là tránh mặt, vì đợi sự sắp xếp của cô bạn tưởng chừng rất tốt kia.Mấy ngày sau, không khí trong trường có chút thay đổi.Hôm nay đến lớp, nhộn lạ thường._ Có chuyện gì sao? Sao hum nay trường mình rộn ràng dữ?_ Bà chưa biết tin gì hả? trời ơi suốt ngày ru rú trong nhà với mấy cuốn tiểu thuyết tình củm vớ vỉn suốt nên gà mờ là phải rồi._ Kệ tui, tự nhiên đem chuyện người ta đọc truyện ra đây…_ Trời truyện tui sắp kể không khác gì mấy cuốn tiểu thuyết của bà đọc đâu nha, hấp..hấp dẫn lắm nhen._ Hử, hay vậy sao? Chuyện gì?_ Trong trường này thì tin về ai thì mới Hot như vậy, tất nhiên là liên quan đến Lộc thiếu gia rồi._ Lộc..Lộc gia gì cơ?_ Thì Thiên Lộc í, giờ đang hẹn hò với Kim Tuyền đó, há há, hót..hót chưa em.‘ ĐÙNG, ĐOÀNG, ĐOÀNG’, hàng loạt thứ âm thanh hỗn tạp xuất hiện trong đầu Thư, gì chứ, hẹn hò, ai?Không tin vào những gì mình vừa nghe, Minh Thư định thần lại, chạy qua lớp A tìm Kim Tuyền. Dưới khu đất trống, Tuyền làm mặt lạnh._ Những gì họ nói, là đúng?- Thư hỏi trong hồi hộp, chờ một câu nói không phải từ Tuyền, nhưng chỉ là vô vọng._ Nếu như vậy, mình cũng không còn gì để nói nữa, những gì cậu muốn biết, thì cậu…đã biết hết rồi đó.-Tuyền thờ ơ, “ Lộc với mình là thật lòng, cậu cũng đừng trách mình, mà sau này chúng ta cũng hãy xem như đừng quen biết nhau, đối mặt với tình địch, à không, cậu làm sao lại có tư cách đó, mình bây h là bạn gái chính thức của Lộc, đối với cậu mà nói, rất khó chịu.”. Nói rồi Tuyền quay lưng đi thẳng, để Thư thẫn thờ… rồi khụy xuống… CHƯƠNG 5.2: NHỮNG CƠN BÃO MÙA HÈ.Sau lời nói dối phũ phàng của Kim Tuyền, Minh Thư như bị suy sụp hoàn toàn. Cảm giác này thật sự rất khó chịu. Khi tin hoàn toàn vào ai đó, bạn đặt quá nhiều niềm tin vào họ, đến khi nhận ra tất cả là giả dối, như bị hụt chân vậy, chính là thứ cảm giác đó- bước hụt.Rất khó để tập trung trên lớp, cú sốc này lớn đến nỗi muốn khóc cũng không khóc được. Tiếng trống tiết cuối vang lên. Thư thu dọn sách vở rồi với tốc độ ánh sáng mà về nhà. Mong muốn về căn nhà thương yêu, ụp mặt vào gối và khóc thật to. Nhưng đứng trước cổng nhà, cảm giác cô đơn lại ùa đến. Nơi này, những khi Thư có chuyện buồn, luôn có bố mẹ ở bên an ủi, luôn có vòng tay của mẹ, ấm áp mà ôm Thư vào lòng, mặc cho Thư khóc thật nhiều mẹ sẽ cũng chỉ vỗ về mà không hỏi gì bởi mẹ rất hiểu Thư, vẫn chưa đến lúc để nói ra thì mẹ sẽ không ép Thư nói, chỉ vỗ về vậy thôi. Nhưng bây giờ, không có cái ôm nào hết, cũng không có cái xoa đầu nào luôn, chỉ có căn phòng với bốn bức tường tĩnh lặng đến đáng sợ.Ban chiều Phương có gọi điện hỏi thăm Thư vì cớ sự gì mà như người mất hồn sáng hôm nay, thư nói không sao, cũng không muốn kể gì cả, bởi cô sợ cái cảm giác đó lắm, cái cảm giác bị hụt chân. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa mùa hè. Mưa tầm tã, mỗi ngày một lớn hơn, còn kèm theo cả sấm chớp.Thư rất thích mưa, nhưng lại rất sợ tiếng sấm. Cô với tay lấy tai nghe nhạc, mở to hết cỡ để tránh nghe thứ âm thanh ám ảnh đó rồi đi học bài, mùa thi đến gần và những bài kiểm tra luôn đày đọa Thư. Nhưng ý trời thật khó kiểm soát. ‘ Bụp’, khung cảnh chìm vào màn đêm tăm tối._ Oaái!, cúp điện mất rồi, aish, chết tiệt thật.Lần mò trong bóng đêm để kiếm cái điện thoại- _ Tôi Ngô Minh Vũ đây, nghe nói trời mưa to làm đường dây ở khu nhà cô đang gặp sự cố, nhưng bắt máy như vậy thì cô có vẻ vẫn ổn nhỉ?_ Mấy ngày qua sống tốt như vậy, chút chuyện cỏn con này có thể làm Minh Thư tôi đây có sao được sao? Anh yên tâm, tôi vân chưa chết._ …, tôi nói vậy thôi, nhiiệm vụ của tôi là coi chừng cô. Trời mưa to lại còn cúp điện rất hay xảy ra chuyện phạm pháp, cô nên khóa cửa koi nhà cho cẩn thận, dù sao cô cũng không thích bị làm phiền, không có chuyện gì thì…_ Anh Ngô Minh Vũ!_…gì?_ Chẳng phải anh là người rất có trách nhiệm,à siêu cấp trách nhiệm sao? Cho dù là tôi không sao nhưng trong tình huống này, người là giám sát như anh phải có mặt để bảo vệ tôi chứ?_ Nhưng thưa cô, tôi là giám sát không phải vệ sĩ!_ nhưng bố tôi bảo cứ xem anh là vệ sĩ cũng được, tôi thì không sao chứ bố tôi mà biết giờ tôi trong tình trạng này mà không có ai bên cạnh sẽ rất lo lắng, tôi chỉ sợ anh bị khiển trách… mhưng anh đã không muốn qua thì cũng không sao…_… cô đợi đó, mười phút nữa tôi có mặt!Biết là có hơi mất thể diện khi lấy chức quyền ra ép an