XtGem Forum catalog
Xin chào tiểu thư

Xin chào tiểu thư

Tác giả: SamBeins

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323780

Bình chọn: 8.00/10/378 lượt.

nh ngang tai. Cô gái xinh đẹp lúc nãy là vợ sắp cưới của anh à? Thư cười khẩy, “ Thảo nào..”Trong căn tin:Một mình một bàn, Thư như rôbốt múc những thìa cơm miễn cưỡng. Bỗng nhiên căn tin rộ lên, một cặp đôi bước vào gây thu hút mọi ấnh nhìn. Là Minh Vũ và vị hôn thê của anh- Kim Chi. Thư đơ ra vài giây rồi cúi xuống cắm cúi ăn tiếp, tự nhiên thấy nghẹn quá. Cặp đôi ngọc ngà đó ngồi xuống một bàn ăn đối diện bàn Thư. Kim Chi khẽ kêu ca._ Chúng ta không ra ngoài ăn được sao? ở đây có hơi.._ Anh bận lắm, chúng ta ăn nhanh anh còn có việc phải làm, ăn ở đây thì sao? Nhân viên công ty đều xuống đây ăn mà.Minh Vũ nói rồi ăn vội vã. Kim Chi liếc một cái trách móc, “Gì chứ? Anh không muốn ra ngoài với tôi thì nói thẳng ra đi.”. Hai người ăn trong im lặng. Phía bên kia, Thư dù chưa ăn xong nhưng vì không muốn chứng kiến cảnh tượng đau lòng, cô gặng đứng lên để đi khỏi. Nhưng chưa đi dược mấy bước, khung cảnh trước mắt Thư như tối sầm lại, chân như không có sức, toàn thân không kiểm soát đổ ầm xuống. Mọi thứ xung quanh bắt đầu ồn ào, nhưng Thư không còn nhận thấy gì nữa, chỉ có nghe loáng thoáng tiếng ai đó thân quen gọi tên cô. Tiếng gọi ấy, thân quen đến nỗi nước mắt Thư vô thức tuôn ra tự lúc nào… Rồi nhẹ bâng, thân người Thư bị nhấc bổng lên, mùi hương của anh bao trùm. CHƯƠNG 11: BÍ MẬT LÀ ANH VẪN CÒN YÊU EM.Chương 11.1: Có một bí mật…Căn tin đông đúc như mọi ngày, Minh Vũ là lần đầu bước chân vào đây nên có hơi bỡ ngỡ. Chỉ vì Kim Chi đến rủ anh đi ăn trưa mà anh thì không có cách nào từ chối được nên mới đành viện lý do bận để vào đây ăn cho nhanh rồi thoát khỏi cô ả rắc rối này. Mọi người thấy họ thì rộ lên, riêng Vũ không quan tâm, ánh mắt của anh vô thức hướng về phía bàn ăn nơi Thư đang ngồi, “ Sắc mặt có vẻ không tốt.”- trong lòng anh thầm nghĩ. Ngồi ăn mà tâm trí Vũ cứ hướng về Thư. Chỉ vừa mới rời mắt khỏi Thư một lúc, Vũ đã nghe có tiếng đánh bịch, rồi căn tin trở nên ồn ào. Biết có chuyện không hay, Vũ ngẩng đầu lên thì đã thấy Thư nằm sóng soài dưới đất. Thần hồn anh như biến mất, Vũ chạy ngay đến chỗ Thư trong sự ngạc nhiên của Chi và các nhân viên. Đành là thư kí và giám đốc nhưng xử sự như vậy có hơi quá. Không quan tâm ánh nhìn của mọi người, Vũ ôm Thư vào lòng gọi to tên cô. Con nhỏ này thật là quá đáng cứ làm anh lo lắng như thế này.…Tỉnh dậy đầu còn đau như búa bổ, Thư nhận ra mình đang nằm trong văn phòng của giám đốc, tay còn đang nối với bình truyền nước. “ Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”. Thư nhìn quanh, không có ai cả, bên ngoài trời đã tối rồi, giờ này đã hết giờ làm việc. “ Mình ngất đi lâu thế này rồi ư?”. Thư giật mình toan tháo dây truyền nước ra thì cửa phòng mở, Minh Vũ bước vào, tay còn cằm một bịch thuốc, anh quẳng nó về phía Thư._ Cố chấp nhỉ?_ Sao.. tôi lại ở phòng giám đốc?_ Thì cũng do cô cố chấp, có bệnh lại không lo ở nhà nghỉ ngơi, lên đây chỉ biết gây náo loạn.Vũ nhìn rất mệt mỏi, áo sơ mi tháo hai cúc trên, cavat không ổn định, nhưng những lời vừa rồi không phải đang trách móc Thư, nghe như lời quan tâm chân thành, Thư tự nhủ mình đừng nên mộng tưởng nữa._ Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người và… cảm ơn anh.Thư bước dậy ra về, cô không chắc những tiếng gọi tên mình lúc trưa là của Vũ, chắc là mơ rồi, Vũ không làm như vậy đâu, bên cạnh anh còn có vị hôn thê, có tuỳ tiện lắm cũng không làm. Thư cứ bước đi như vậy, nhận thấy Minh Vũ cũng đang bước theo mình, tự nhiên có cảm giác buồn buồn. Vẫn vậy, khoảng cách thật gần nhưng sao thấy xa xăm quá. Ra đến cổng Thư bất ngờ khi thấy Phong đang đứng đợi. Anh chạy tới gần, khuôn mặt lo lắng._ Giờ này thấy em chưa về nhà, anh gọi mấy cuộc rồi không ai nhấc máy cả, em làm ca đêm sao? Mà sao mặt em xanh quá vậy?Phong định nói tiếp nhưng khi thấy Vũ bước ra theo sau, Phong chợt khựng lại. Minh Vũ nói mà không nhìn._ Ngày mai nếu còn mệt thì nên nghỉ đi, đừng có cố chấp mà làm ảnh hưởng đến người khác.Nói xong Vũ đi thẳng. Nhưng sao xe anh lại đậu xe ở đây? Vũ đi rồi quay lại hay sao? Nghĩ tới bịch thuốc lúc nãy, “ À…”. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng mà “ Anh làm ơn đừng có quan tâm em như vậy nữa có được không?”, nếu cứ tiếp tục, Thư sẽ cảm thấy bối rối với mớ cảm xúc dây dưa của mình lắm.Suốt quãng đường về, Thế Phong không nói lời nào cả. Thư vì mệt quá nên cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Phong nữa, chắc hẳn Phong đang nghĩ tới Vũ rồi._ Tại sao em không nói với anh là em đã gặp lại Vũ?_ Em thấy không cần thiết, hơn nữa thái độ của anh lúc này cũng là một lý do khiến em không muốn nói.Thế Phong đột ngột thắng gấp xe làm cả người Thư đổ nhào về phía trước._ Em nói như vậy là có ý gì? Với em thì anh không có một chút quan trọng gì sao?_ Giữa em và anh ta từ trước tới giờ vốn dĩ không có quan hệ gì hết, anh không nhớ sao?_ Nhưng em đã từng thích anh ấy._ CÒN ANH ẤY THÌ KHÔNG!Thư hét lớn khiến Phong giật mình, nhìn những giọt nước mắt của Thư mà Phong bàng hoàng, cô vốn dĩ đã phải chịu nỗi đau như thế này sao._ Anh ấy không thích em, ngay từ đầu đã như vậy và cho đến bây giờ cũng như vậy… em có tư cách gì để nhắc tới anh ấy, là người yêu cũ? Khô