Polaroid
Vương phi 13 tuổi – Phần 3

Vương phi 13 tuổi – Phần 3

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328233

Bình chọn: 10.00/10/823 lượt.

ịch thơ:

Tháp Tam Nghĩa là tháp chôn di cốt con chim câu ở Tam Nghĩa lí, Hạp Bắc, Thượng Hải, Trung Quốc. Ở Nhật Bản, nhà nông cũng góp sức xây dựng tháp.

Đạn bom lửa thép bao người chết

Thoi thóp đói mềm một chú câu

May gặp lòng nhân, rời hoả ngục

Được xây ngọn tháp, nhớ Doanh Châu

Chim thiêng tỉnh mộng còn đem đá

Chiến sĩ kiên gan sát cánh nhau

Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ sống

Gặp nhau cười nụ xóa ân cừu – Internet.

Chương 740: Phong vân tụ hội

************************

Gió mát trên cao, Thánh điện bạch ngọc nguy nga đứng sừng sững.

Phía trước là một cây cầu bạch ngọc cong cong, nối liền Bích Tinh cung và Thánh điện.

Mà dưới cầu bạch ngọc đó là nơi thực thi hình pháp nặng nhất ở Minh Đảo, Hình nhai.

Cây cầu vắt ngang vách Hình nhai.

Khiến cả trời đất như tràn ngập hơi thở thần thánh.

Nhưng Hình nhai màu đen kia lại phủ đầy hắc khí.

Vô số bụi gai sắc nhọn vươn ra từ trên vách núi màu đen.

Giống như một con nhím khổng lồ.

Phô diễn thân thể đáng sợ của nó ra giữa trời đất.

Đầy âm trầm và khủng bố.

Hình nhai không quá sâu, đứng ở trên cầu, có thể thấy rõ ràng tới đáy của nó.

Mà bên dưới Hình nhai đó, ngay cả những người thường đi qua đây, biết bên dưới có gì, cũng thường thấy rồi.

Nhưng mỗi lần đi qua, vẫn thấy nơm nớp lo sợ như cũ.

Ở dưới đáy vực đó là vô số cây chông sắp xếp chỉnh tề, cắm xuyên sâu vào đất, đầu vót nhọn hoắc chĩa thẳng lên trời.

Thân lớn bằng cánh tay trẻ mới sinh.

Được mài bóng và sắc bén.

Dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, ánh mặt trời rọi vào càng tăng thêm sự âm hàn nguy hiểm của nó.

Được con người cắm chi chít khắp mặt đất như gai lưỡi.

Mà trên những mũi nhọn đó dường như còn lưu lại những vết máu màu đỏ đen.

Bên cạnh chông nhọn, là những đống xương trắng nằm tán loạn dưới đáy vực.

Trên trời, những con chim rỉa xác bay quanh.

Địa phương thần thánh như thế, lại tồn tại một nơi âm trầm như vậy.

Lại càng tăng thêm hơi thở rét lạnh tiêu điều, xơ xác.

Đứng ở trên cầu bạch ngọc, đám người Vương tôn Minh Đảo, Âu Dương Vu Phi thấy cảnh trước mắt, thần thái trên mặt đều khó coi.

Lúc này, trên vách Hình nhai vốn trống không.

Treo mấy trăm người của Vương tộc Nạp Lan.

Từng người từng người bị treo ngược trên vách núi bằng dây thừng, bên dưới đầy gai nhọn, nhìn thần sắc tương đối uể oải.

Nhưng tràn đầy phẫn nộ.

Tiếng tức giận chửi rủa, từ trên vách núi truyền đến.

Theo gió bay qua, tung lên chín tầng mây.

Vương tôn Minh Đảo thấy vậy, dưới chân vấp một cái, dường như chân cũng đứng không vững nữa.

Cũng may Âu Dương Vu Phi dìu hắn phản ứng nhanh nhạy, vội vàng vịn chặt Vương tôn Minh Đảo.

Thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vương tôn Minh Đảo nghe Âu Dương Vu Phi an ủi không nói gì.

Treo trên Hình nhai chính là tất cả mọi người của Vương tộc Nạp Lan nhất mạch, là tất cả a.

Trừ hắn và Lưu Nguyệt ra, không thiếu một ai.

Trong đó có thê tử, con cái, huynh đệ tỷ muội, cha mẹ thân thích của bọn họ…

Tất cả, tất cả đều bị trói ở chỗ này, toàn bộ đều bị treo ở Hình nhai này.

Chỉ cần Thánh Tế sư ra tay một cái, thì chờ đợi bọn họ chính là địa ngục.

Cho dù là Vương tôn Minh Đảo đã từng thấy qua vô số tình huống tàn khốc.

Đã sớm luyện thành khuôn mặt băng lãnh như Thái Sơn trước mọi thứ, thần sắc không mảy may lay động.

Lúc này dường như cũng không cách nào tự kiềm chế nổi.

Nếu không phải bởi vì hắn dùng kế vây khốn bọn họ, dùng thuốc gây mê tạm thời bọn họ.

Thánh Tế sư làm sao có thể đắc thủ? Làm sao có thể?

Hắn hại nhiều hậu bối (đời sau) của Minh Đảo như vậy còn chưa xong.

Hôm nay còn muốn khiến người tộc mình, tất cả tộc nhân Nạp Lan tộc, chết sạch toàn bộ, mới…

Những người bị treo ngược trên Hình nhai bằng thừng đung đưa theo gió thổi.

Rõ ràng đang ở tình thế nguy hiểm, nhưng những tiếng mắng mỏ tức giận vẫn vang lên không dứt bên tai, người của cửu tộc Nạp Lan tộc chết cũng không cúi đầu.

Trên mặt Vương tôn Minh Đảo không có biểu tình gì, nhưng toàn thân đều run rẩy.

Mà toàn thể bá quan văn võ Minh Đảo xông lên phía sau bọn họ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.

Không khỏi đồng loạt hít một hơi lạnh.

Minh Đảo nhiều năm như vậy, chưa từng có chuyện giết toàn bộ cửu tộc một ai ở Hình nhai.

Ngày hôm nay, mở màn lại là Vương tộc, chuyện này…

“Là Vương Minh Đảo mà lại ruồng bỏ Minh Đảo, thật đáng xấu hổ.”

Trong lúc khiếp sợ này, một giọng nói vạn phần thần thánh, dường như có thể khiến người ta nghe được mà sinh lòng sùng bái vang lên.

Mọi người ngẩng đầu.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời.

Ở một đoạn khác của cầu bạch ngọc.

Trên bậc thang bạch ngọc của Thánh điện thần thánh, một người mặc trường bào màu trắng, như không nhiễm chút bụi trần, đón gió thu đứng sừng sững phía trên đó.

Trên đầu dùng quan bằng bạch ngọc buộc mái tóc đen.

(Quan: mũ trùm búi tóc nam, cắm trâm xuyên qua để giữ, làm bằng vải, kim loại hay ngọc quý)

Dung nhan không phải là tuấn mỹ, khoảng chừng bốn năm chục tuổi.

Nhưng toàn thân mang hơi thở xuất trần.

Nhìn như bất kỳ trần ai thế tục nào cũng không vương vào được.

Ngoại