
ọng.
Thêm Ma Yết bọn họ có thêm một trợ thủ.
“Có thể đi chưa?” Lưu Nguyệt vừa hỏi xong, Hiên Viên Triệt liền mở mắt ra.
Cùng lúc này, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu cũng mở mắt ra, đồng thời gật đầu.
Nhìn dáng vẻ, có lẽ di chứng của thần chuông trấn hồn và ma địch đã hoàn toàn tiêu trừ.
Gió thu tung bay, tiếng cây xào xạc.
Ánh trăng khuyết bàng bạc, ngọn núi thần tiên phía trước cao tuyệt đỉnh.
Dưới ánh trăng, xuyên qua tầng tầng màn đêm, đứng sừng sững trước mặt mấy người họ.
Nhìn qua, tựa như giơ tay là có thể chạm đến.
Mấy người nhìn nhau một cái, lúc này ngay cả Linh Ngọc và Ly Lạc hay cười đùa, cũng nghiêm túc và thận trọng hiếm thấy.
Ba cửa ải đã qua, phía trước chính là nơi cuối cùng, là nơi quyền lực nhất Minh Đảo, Bích Tinh cung.
Là nơi ở của Vương tôn Minh Đảo.
“Đi thôi, đến sớm một chút, chuẩn bị trước được một được một chút…”
Âu Dương Vu Phi bước lên một bước dẫn đầu, lời còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại, tiếng nói cũng dừng theo.
“Mùi gì vậy?” Lúc này mũi Ly Lạc cũng động động.
“Có nguy hiểm.” Lưu Nguyệt cũng đã nắm chặt chủy thủ trong tay, khẽ quát một tiếng.
Mặc dù không nhìn thấy bất cứ vật gì, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng gì.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, có thứ nguy hiểm chí mạng tới gần bọn họ, còn tới rất nhanh.
Đám người Hiên Viên Triệt đều là giành giật mạng sống với tử thần để đến được đây, lúc này cũng cảm thấy không đúng.
Lập tức, đội hình công phòng nhất thể lại nhanh chóng xuất hiện ra.
Bóng đêm thanh lãnh, mông lung.
Ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo bao phủ mặt đất.
Lúc này làm cho người ta có cảm giác không thoải mái, chỉ có sát khí, sát khí âm trầm.
“Vút…”
Trong lúc đám người Lưu Nguyệt đang toàn lực đề phòng, thì tiếng động rất nhỏ như tiếng gió thổi từ khắp nơi nhanh chóng bay đến.
Vút, vút… đó là âm thanh của một loại tử vong đoạt mạng.
Ánh trăng bạc trắng như tuyết, chiếu rọi rõ ràng cả một vùng đất.
Trong ánh trăng này, Lưu Nguyệt nhìn thấy rõ ràng.
Xung quanh bọn họ trước sau trái phải, cỏ xanh biếc, rừng cây xum xuê.
Đang bị khô héo, điêu tàn một cách nhanh chóng.
Trên mặt đất một lớp màu đỏ thẫm đang chảy đến đây.
Cắn nuốt tất cả, nơi nó đi qua vạn vật điêu tàn, không còn bất kỳ sinh vật nào tồn tại.
Từ bốn phương tám hướng mà đến, đem bọn họ vây quanh trong đó.
Vừa thấy tình hình như vậy, đám người Hiên Viên Triệt mặt mày biến sắc, trong đó sắc mặt Âu Dương Vu Phi là sa sầm nhất.
Thần sắc không thể nào tin được hoàn toàn lộ ra, vẻ kinh ngạc trong mắt, vẻ sa sầm trên mặt, không ngừng lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được.
Dường như khiến cho Lưu Nguyệt đứng bên cạnh hắn cảm giác được, một khắc sau Âu Dương Vu Phi sẽ điên mất.
Chuyện gì xảy ra?
Trước mặt cha mẹ huynh đệ phản bội, Âu Dương Vu Phi cũng không có biểu hiện như vậy.
Phản bội trước mặt toàn dân bách tín nước mình, Âu Dương Vu Phi thậm chí còn cười khẽ.
Lúc này, màu đỏ thẫm này xuất hiện, Âu Dương Vu Phi lại đau khổ như vậy, đây là…
Lông mày Lưu Nguyệt nhíu chặt lại, không chút suy nghĩ nắm lấy tay Âu Dương Vu Phi.
“Xong rồi.”
Trong nháy mắt Lưu Nguyệt cầm lấy tay Âu Dương Vu Phi, Ly Lạc nhíu chặt mày nói nhỏ một tiếng.
Đồng thời sải bước ra, giơ tay lên, một lớp cát mỏng bay ra, tạo thành một vòng trong bao quanh mọi người lại.
Tiếng gió xào xạc, có tiếng bước chân vang lên trong khoảng khắc Ly Lạc hành động, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Chương 734: Giả mạo đánh lén
Edit: Hằng Trần
Beta: Pracell
***************************
Ánh trăng âm trầm, ánh đỏ lan tràn.
Càng làm cho ánh trăng bàng bạc thêm phần lạnh lẽo thấu xương.
Màu đỏ nhanh chóng tràn đến, tất cả sinh vật bị nó bao trùm, đều khô héo một cách nhanh chóng, cuối cùng hóa thành chất lỏng màu đỏ.
Tràn đến phía trước.
Tốc độ nhìn có vẻ không nhanh, nhưng thực chất nhanh bức người, tiến tới gần.
Sát khí đằng đằng.
Đám người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt đứng sau lớp cát trắng mỏng của Ly Lạc, nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên sự tàn khốc.
Bọn họ đã thấy qua loại độc như vậy rồi.
Năm đó Dược Vương sử dụng ở Thiên Thần chính là độc này.
Mà Âu Dương Vu Phi lúc đầu gặp Lưu Nguyệt, cũng đã cho thấy sự lợi hại của loại độc này rồi.
Nhưng mà khi đó là màu đen, còn bây giờ là màu đỏ.
Nhưng, bản chất thì có vẻ giống nhau.
Trong mắt ánh lên lệ quang, sau đó Lưu Nguyệt lạnh giọng khẽ hừ một tiếng.
Nhanh chóng móc ra một vật mang theo bên mình, kín đáo đưa cho Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi đang sững sờ và hai tên nhóc.
Nhớ năm đó, nàng đã giải được độc này, bây giờ còn lấy độc tương tự tới uy hiếp nàng.
Thực là biết đùa.
“Vô dụng, cái này không phải là Hắc độc.” Không ngờ Ly Lạc nghe Lưu Nguyệt nói một chút về thuốc giải của nàng, liền trầm giọng nói.
Mấy người Hiên Viên Triệt nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Mà trong lúc nhíu mày, màu đỏ đó đã nhanh chóng tràn đến bao vây chỗ này.
Dưới tầm mắt của đám người Lưu Nguyệt, dường như cùng với cát trắng Ly Lạc rải ra đụng vào nhau kêu ầm một tiếng.
Trong nháy mắt chỉ thấy khói trắng cuộn lên, một lớp sương mù dâng lên.
Mà màu đ