
NHÓM MÁU: A
CÂN NẶNG: 68kg
CHIỀU CAO: 1m 83cm
GIA ĐÌNH GỒM: mẹ
SỞ THÍCH: vui chơi, tự do
SỞ GHÉT: bị ép có vị hôn thê
ĐIỂM ĐẶC BIỆT: con người ai có thể nhìn thấy (cũng không hiểu lí do tại sao nữa) CHAP 3: CHUYỆN CHÀNG CHUN VÀ NÀNG NHƯ CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU
“Được, hãy xem đây. Tách…” anh ta vừa làm phách vừa búng tay một cái. Oáiiiiii…Áaaaaa…Hắn ta đâu rồi…Ếeee…Ực…
“Anh…anh…anh…đi…đi đâuuu…r…rồi…? Ực” tôi choáng quá miệng lắp ba lắp bắp nói cà lăm luôn. Anh ta đâu rồi? Ghê quá, đừng nói đây là phép thuật biến hình của anh ta ấy nhá?
“Tôi vẫn đang đứng trước mặt cô nè, bây giờ thì đằng sau, bây giờ thì ở trên trần nhà” anh ta cứ nói thao thao bất tuyệt làm tôi cũng xoay đầu ngoẹo cổ theo anh ta. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này???
“Anh…anh…đừng…đừng…c…có đùa…nữa…nữa mà” tôi bắt đầu run lẩy bẩy, nói ngọng líu ngọng lo, nuốt nước bọt ừng ực, đầu óc quay mòng mòng. Chuyện gì vậy trời, không lẽ…không lẽ…anh ta là……thật???
“Binh”
“Áaaa”
Đột nhiên anh ta xuất hiện ngay trước mặt tôi, giật mình tôi la lên bài hải
“Sao? Đã thấy được phép thuật của thần chết ta chưa?” anh ta hỏi tôi với cái vẻ mặt đắc ý
“A…a…anh…là…là…là…thầ…thần…chết chết…chết thiệt…hả…hả?” mặt mày tôi xanh lè xanh lét, mất cảm giác toàn thân
“Ô hô! Tôi nói rồi mà cô không tin, lại còn dám phỉ báng tôi nữa” anh ta vênh váo
“Zậy…zậy…anh…anh…th…thử…biến…biến hình…th…thành con…con heo xem sao?” tôi ngoan cố thách thức
“Ơ…ơ…cái đó thì không nằm trong phạm vi phép thuật của tôi! Mặc dù là Thái tử nhưng tôi chỉ biết phép tàng hình, phép tốc độ, phép bay lượn thôi, chắc tại tôi không hút máu con người nên mới yếu, chứ nếu tôi muốn hút thì người đầu tiên tôi hút là cô đó!” anh ta lên mặt cảnh cáo tôi
“Anh…anh…m…muốn gì … đây?” tôi kinh hãi quá, suýt nữa thì ngã
“Nói vậy thôi, chứ còn lâu tôi mới làm theo ý mẹ, cô yên tâm đi, tính mạng của cô sẽ không bị tôi cướp đi đâu?”
“Zậy còn tên hậu vệ của anh? Liệu hắn có…có…”
“Hắn cũng là 1 Thần chết ăn chay nhưng nếu không sử dụng phép thuật cô sẽ không thể nhìn thấy hắn được đâu. Lui là một vệ sĩ có phép thuật chiến đấu rất cao do thừa hưởng từ cha tuy nhiên hắn rất nhút nhát và hiền lành nữa, không như mấy kẻ ở Darkland. Lui là người bạn duy nhất của tôi đó” hắn ta đang ra dáng đàn anh
“Không…không…không thể tin được. Ở đời mà cũng có mấy chuyện như phim zậy hả? Không đâu, chắc chắn là mình đang mơ thôi, phải đúng rồi. Tuệ Như ơi, mày mau tỉnh…tỉnh lại đi. Chát…chát” tay chân tôi rụng rời, không dám tin đây là sự thật, tôi lấy 2 tay tát mạnh vào má mình, miệng lẩm bẩn nói sàm
“Có choáng thì cũng không thể thay đổi được sự thật đâu, ai biểu cô dẫm nát Gương Black của tôi làm gì để tự chuốc họa vào thân” anh ta luôn miệng đứng nhắc lại cái “lỗi tày trời” ấy của tôi
“Không…không tin…nỗi nữa mà…Chuyện này chỉ xảy ra trong phim thôi chứ, tại sao lại xuất hiện ở đây. Hơhơ, hơhơ, mình điên rồi, chắc là học nhiều quá nên bị hội chứng hoang tưởng thôi, hơhơ, hơhơ, Như à, tỉnh lại mau, đừng mơ nữa, tỉnh lại, tỉnh lại. Này, anh rảnh không, nhéo tôi một cái đi, mạnh vào!” tôi đưa ra 1 đề nghị điên rồ
“Grư…” anh ta chấp nhận yêu cầu tha thiết của tôi, dùng hết sức bình sinh véo vào má tôi một cái như muốn trả thù
“Ui da…á…a” tôi đau quá la làng lên như cháy nhà
“Sao? Là thật hay mơ đây Kinh Kong?” anh ta cười đểu đắc ý, nét mặt nham nhở nhìn tôi
“Cám ơn… à không. Sao vậy nè, thật à, không phải mơ sao?” mắt tôi lờ đờ, chao đảo ngồi bịch xuống ghế. Tôi còn chưa kịp thu hồn về thì anh ta đã lên tiếng:
“Đừng quên thực hiện lời hứa của cô đó! Dám kêu Thái tử ta đây là trốn viện hả, cho chừa!” anh ta khoanh tay đứng mắng tôi
“Hơ…hơ…” cái tên lùn tủn mơ màng tỉnh dậy
“Tỉnh rồi sao?” tên “đáng sợ” hỏi một cách lạnh lùng
“Ủa, cô ta sao vậy?” hình như tên lùn đang hỏi về mình thì phải
“Hêhê, cô ta đơ rồi, ta vừa mới cho cô ta chiêm ngưỡng phép tàng hình của mình, xem xong choáng quá đơ luôn” tên cao kể lại
“Huhuhuhuhuhuhuhu, làm sao đây, bây giờ làm sao về nhà được đây??? Huhuhuhuhuhu, hichichichic…” tên lùn rên khóc
“Yên tâm đi Lui, cô ta đã hứa tìm đường về nhà cho chúng ta rồi, không sao đâu” tên cao an ủi
“Nếu kiếm được thì hay rồi!”
“Ngươi nói vậy là sao?” tên cao hơi bất ngờ bởi câu nói vừa rồi
“Nếu chúng ta còn giữ chiếc gương thần thì đường xuống Darkland vẫ còn, nhưng nếu nó bể rồi, thì chúng ta sẽ bị kẹt ở đây luôn đó Thái tử à, huhuhuhuhuhu” tên lùn vừa “thuyết minh” vừa rên khóc
“CÁI GÌ?”
“HẢ?”
Câu nói của hắn ta khiến tôi choàng tỉnh, còn tên “Thái tử” sửng sốt đến nỗi há hốc mồm. Cái gương bị tôi đạp bể hình như đã bị người dọn rác trong công viên vứt rồi chứ làm sao còn được nữa, 1 đêm rồi cơ mà! Haizz, lần này thảm rồi
“Bộ Thái tử không biết chuyện này à, bây giờ thì chỉ còn cách ngồi đây đợi người của Darkland đến đón về thôi. Phen này chúng ta sẽ không yên ổn với Nương nương đâu” tên lùn mặt méo xẹo than khóc “mãnh liệt”
Nghe xong, tên “Thái tử” cũng ngồi bịch xuống cái ghế đối diện với tôi
“Nếu tôi mà không được đi rong chơi nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu” tên “Thá