
u nhìn vị nhị hoàng tử điện hạ tôn kính Đại Chiêu một cái….
Bùi Chiếu trừng mắt, tức giân: “Còn không mau cút đi”.
Như được lệnh đặc xá, chúng nô tài bối rối hành lễ rồi lui xuống.
Trong điện chỉ còn Cố Tang Chỉ và Bùi Chiếu.
Cố Tang Chỉ dung mạo xuất chúng, mười tám xuân xanh như đóa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ, ngón tay nhỏ dài như ngọc, sơn lên màu đỏ rực như đậu khấu, nàng đưa tay vuốt ve mặt Bùi Chiếu, dịu dàng nói: “Điện hạ”.
Mỹ nhân như ngọc, giận mấy cũng tiêu tan. Bùi Chiếu kéo nàng vào lòng, tự nhiên uất ức như đứa trẻ gọi nàng: “Chỉ Nhi”.
Cố Tang Chỉ thuận thế ngồi lên đùi y, hai tay vòng qua cổ, cánh tay áo chảy xuống lộ ra làn da trắng noãn, “Chỉ Nhi ở đây”. Nàng vẫn luôn bên cạnh y.
Bên tai là giọng nói dịu dàng của nàng, Bùi Chiếu nghe xong mà mặt mày giãn hẳn, thấp giọng: “Nàng thật lòng phải không?”
Từ khi biết hoan ái nam nữ đến nay, bên cạnh y không thiếu nữ nhân, xinh đẹp đáng yêu có, thanh tú như lan cũng có, có người dùng cả võ thuật đón hùa theo y, muốn ở lại bên cạnh y. Mới đầu y cũng nghĩ Cố Tang Chỉ như những nữ nhân khác, y cũng chưa tính nhiều, hoan ái qua đi, nàng tình ta nguyện, đương nhiên không có gì tốt hơn. Nhưng một thời gian dài qua đi, Bùi Chiếu không ngốc, tâm tư của nàng, y hiểu rõ.
Nàng là danh môn khuê tú, mà giờ cứ lén lút bên cạnh y như vậy, nhưng chưa từng nói về danh phận trước mặt y.
Những nữ nhân xung quanh, ai mà chẳng muốn lên làm chính phi của Bùi Chiếu.
Cố Tang Chỉ vốn thông minh, người ngạo mạn như Bùi Chiếu, đương nhiên sẽ cảm giác bị vũ nhục, giờ là lúc y yếu đuối nhất.
Mỹ nhân trong lòng khẽ cười, tự nhiên nói: “Cố Tang Chỉ thiếp thề với trời, lòng thiếp vời điện hạ trời đất chứng giám, cả cuộc đời này… điện hạ là nam nhân duy nhất của thiếp, nếu vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt”.
Trong lòng Bùi Chiếu ấm dần.
Y tin, giờ phút này, y tin.
“Chỉ Nhi, sau này…. ta sẽ cho nàng làm hoàng hậu”.
Y nói…. không phải là chính phi, mà là hoàng hậu.
Cố Tang Chỉ không hề cảm thấy khác thường, giữ lấy mặt y khẽ hôn lên: “Lòng Chỉ Nhi nhỏ lắm, chưa từng nghĩ tới hoàng hậu hoàng phi gì cả….” Nàng cười yếu ớt: “Thiếp chỉ muốn làm thê tử của chàng”.
Nàng dịu ngoan rúc vào lòng người bên cạnh, đôi mi hạ xuống – Cố Tang Chỉ nàng từ đầu đến cuối, mong muốn chỉ là thân phận thê tử của Bùi Chiếu mà thôi.
*
Năm mới đến, Minh Nguyên đế đồng ý cho Hòa Nguyệt nghỉ một thời gian, qua năm lại tiếp tục học. Chuyện này làm Hòa Nguyệt mừng như điên – chỉ cần không phải học, cái gì cũng được cả.
Ninh Oản nhìn nàng mà cũng thấy vui lây, nàng vốn cũng không ưa gì đọc sách, giờ tiến cung làm thư đồng cho Hòa Nguyệt cũng chỉ mượn cơ hội gần Bùi Khuyết, bồi đắp tình cảm mà thôi, giờ… Ninh Oản cong môi, chuyện này có chút thuận lợi rồi.
Sau lễ mừng năm mới, nàng đã mười lăm, chờ thêm một năm nữa là sẽ được gả cho y.
Nghĩ đến đây tâm tình Ninh Oản càng thêm vui vẻ, nhưng đột nhiên nàng nghĩ, Hòa Nguyệt không cần đọc sách, vậy nàng cũng không có lí do ở lại trong cung rồi.
Khuôn mặt vui vẻ phút chốc suy sụp hẳn.
Quả nhiên Minh Nguyên đế truyền khẩu dụ, để cho nàng hồi phủ mừng năm mới, có một tháng nghỉ ngơi, cộng thêm ít vật phẩm ban cho, còn phái người đưa nàng về Việt quốc công phủ.
Ninh Oản đương nhiên phải tạ chủ long ân.
Điều duy nhất mà Ninh Oản thấy, đó là mai trở về, nàng sẽ có cơ hội gặp Bùi Khuyết.
Tuyết đọng lớp dày chưa tan, Ninh Oản không để Yên Chi đi cùng, một mình đi ra, nàng muốn đến Đông cung gặp Bùi Khuyết, nghĩ đến muộn y mới có thể gặp mình, liền không nhịn nổi.
Nếu giờ gặp rồi, đêm y sẽ không đến nữa.
Phó Dư Thù thấy Ninh Oản hốt hoảng đi tới, lại nhớ đến tin sáng nay vừa nghe, khẽ nhếch môi một cái, phất tay cho cung tì bên cạnh lui ra, bước tới bên Ninh Oản. Mấy ngày nay nàng đương nhiên biết Ninh Oản thường xuyên gặp Bùi Khuyết, cũng không biết nàng ta dùng biện pháp gì dụ dỗ, khiến cho Bùi Khuyết thần hồn điên đảo, ngay cả lời Hoàng thượng nói cũng không nghe, từ chối nàng.
Phó Dư Thù nàng dù sao cũng xuất thân danh môn, vũ nhục này khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhưng mà…. cô khuyên nàng không được nóng nảy, cũng sẽ nghĩ cách cho nàng, khi đó nàng mới thấy xoa dịu đôi phần.
Đúng vậy, nhiều năm chờ đợi như thế, giờ mới mấy ngày đâu thể gấp, bây giờ phải an tâm chờ thời cơ, sau đó Bùi Khuyết… sẽ là của nàng thôi.
“Ai da, không phải là Ninh muội muội sao, sao lại đi một mình vậy?” Phó Dư Thù vốn là đại mỹ nhân, dáng người thướt ta, cười như trăm hoa đưa nở, khiến cho cảnh đông bừng sắc xuân.
Tình địch kìa, Ninh Oản đương nhiên không thích Phó Dư Thù, nhưng cũng không thể bộc lộ bất mãn quá mức, tùy tiện nói: “Đi giải sầu thôi”.
Phó Dư Thù trang điểm tinh xảo, từ từ đến bên cạnh nàng, nàng ta cao hơn Ninh Oản rất nhiều, đứng bên tự nhiên lại thấy khí thế kinh người, NInh Oản rõ ràng lùn hơn hẳn.
Phó Dư Thù liếc nàng một cái, nói: “Giải sầu?” Nói xong liền hé môi cười. “…Giải sầu này chắc là muốn đến Đông cung rồi”.
Trước kia nàng không sợ nữ tử khác tán thưởng Bùi Khuyết, nhưng Ninh Oản này khác hẳn. Nàng biết, nếu Ninh Oản yêu Bùi Khuyết