
không có cách nào giải thích được, xuân cung đồ này từ trong lòng nàng rơi ra, tuy nàng chưa xem nhưng mà… nhưng mà cũng định xem. Ninh Oản cắn môi, cái này…. y sẽ nhìn nàng thế nào đây, một tiểu cô nương lại đi xem xuân cung đồ?
Chuyện này còn kinh người hơn cả lần nguyệt sự trước đó. Ninh Oản cúi đầu, bàn tay nắm chặt như bị bỏng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải?
“Oản Oản?” Bùi Khuyết thử lên tiếng.
“Huynh huynh huynh…. huynh đừng nói gì hết”.
Ninh Oản nóng nảy, bây giờ đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, biện pháp nào cũng không nghĩ ra. Đột nhiên nhớ tới câu nói của Hòa Nguyệt ngày ấy, vất hết đống sách trong lòng ra, sau đó ngẩng đầu đón ánh mắt của Bùi Khuyết, hai bước liền nhảy đến ôm lấy cổ y.
Mặc kệ, cứ ép hôn trước nói sau.
Cánh môi mềm mại thơm hương, Bùi Khuyết nhất thời sửng sốt, nhưng tiểu cô nương trong lòng nhắm chặt hai mắt, mím chặt lấy môi y. Đột nhiên Bùi Khuyết bị bộ dạng ngốc nghếch này của nàng chọc cười, đưa tay giữ lấy gáy nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cánh hoa, mút mát.
Lưỡi của nàng mềm mại, ngậm trong miệng còn có mùi của điểm tâm, y dịu dàng giữ lấy nó, quấn quít.
Vừa hôn xong, Ninh Oản dựa cả người vào lòng y, trán đặt trên ngực y, cúi đầu. Cảm giác này, như thể cả người nàng phiêu phiêu trên mây bay qua bay lại vậy.
“Cái kia….. muội, muội còn chưa xem”. Ninh Oản đỏ mặt, đột nhiên lại thấy câu này giống như kiểu về sau mình sẽ xem, vội bổ sung: “Sau này cũng không xem đâu”.
Bùi Khuyết nhìn nàng đáng yêu như vậy, khiếp sợ vừa rồi cũng tiêu tan, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, giọng trầm trầm: “Ừ, không được xem đâu”.
“Muội….. muội không nhìn mà”. Ninh Oản gắng giải thích, cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, “Chỉ là tò mò thôi”.
Nàng không hiểu chuyện này lắm, nhưng nghĩ đến chuyện sau này làm cùng Bùi Khuyết, nên thấy tò mò, mới rồi lúc gặp Hòa Nguyệt, nàng không cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, hình ảnh bên trong cũng khiến nàng tim đập mặt đỏ rồi, trong đầu chỉ nhớ đến lần duy nhất cùng Bùi Khuyết đời trước kia.
Nhưng mà…. nào có như Hòa Nguyệt nói, cảm giác tiêu hồn thực cốt gì đó. Chỉ có đau, và đau thôi.
Về chuyện này Bùi Khuyết cũng không biết nên nói nàng thế nào, cứ như huynh trưởng bình thường đưa tay ra: “Đưa đây”.
Ninh Oản ngừng một chút, rồi mới lưỡng lự đưa mấy bản phù dung trướng trình lên, còn nói: “Vậy lần sau huynh trả muội, được không?” Hoàn toàn quên mất câu vừa rồi đã nói “sau này cũng không xem”.
Bùi Khuyết cũng hết cách với nàng, cầm lấy rồi nghiêm trang dặn: “Không được”. Thứ này sao để nàng xem được.
Ninh Oản cực kì uất ức, bĩu môi, đôi mắt ngập nước nhìn y chằm chằm: “Sau khi thành thân cũng không được sao?” Đợi đến khi thành thân, những thứ trong sách này đều làm mà, làm được còn không được xem à?
Sau khi thành thân….
Mắt Bùi Khuyết thẫm đi, nhớ tới mùi vị tuyệt vời của nụ hôn nàng, trong lòng lại bừng khô nóng, nhưng vẫn cực kì có nguyên tắc: “Sau khi thành thân…. cũng không cho”. Nếu y có may mắn lấy được nàng, chuyện này, nàng không cần biết, y…. y sẽ dạy nàng.
Trong lòng Ninh Oản hơi giận dỗi, cũng quên luôn chuyện mất mặt kia, cười cười kéo tay áo người trước mặt, ngửa đầu nói: “A Khuyết, thực ra… huynh cũng thích hôn muội phải không?”
Bằng không, vừa rồi sẽ không mạnh mẽ như thế, giống như… giống như nuốt vào…. nhưng mà, nàng thích cảm giác ấy.
Nói trắng ra như vậy khiến cho Bùi Khuyết nhất thời sửng sốt, y ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng: “Sau này đừng nói thế…. vậy không tốt đâu”.
Ninh Oản mới không sợ, tiến lên ôm thắt lưng y, cực kì ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng, tự nhiên nói: “A Khuyết, huynh yên tâm đi, mấy lời này muội chỉ nói với huynh thôi”. Nàng cúi đầu cười khẽ, nói tiếp: “…. cũng chỉ hôn mình huynh thôi”.
Câu nói này khiến Bùi Khuyết ấm lòng, nhưng nghĩ tới Cố Giang Nghiêu. Giờ lại thấy Ninh Oản như vậy…. Y lo lắng hỏi: “Vậy trước kia thì sao?”
Có ai hôn muội chưa, hay là…. y thực sự muốn hỏi là: Cố Giang Nghiêu đã hôn muội chưa?
Ninh Oản híp mắt lại, đôi mi rung nhè nhẹ, khẽ than thở một câu: “Chỉ có huynh thôi, A Khuyết, mỗi huynh mà”. Tuy nàng từng ái mộ Cố Giang Nghiêu, nhưng chưa bao giờ dám vượt qua việc đó.
Tâm tình Bùi Khuyết đang chua lè bỗng trở nên ấm ngọt, kìm lòng không đậu khẽ cong môi: “… Thành thân rồi, huynh sẽ trả uội”.
Một lúc sau Ninh Oản mới hồi thần, tựa vào lòng y cười khanh khách không ngừng, A Khuyết của nàng càng ngày càng đáng yêu, thật muốn hôn quá.
Nhưng mà… không cần chờ y trả, dù sao bên Hòa Nguyệt vẫn còn nhiều, nàng đương nhiên không cần chờ đến lúc thành thân xong. Chuyện này nước tới chân mới nhảy không tốt, phải học trước, nắm vững mới được kìa.
*
Trong sương phòng tình ý kéo dài, như ngày xuân phơi phới.
Cảm giác khắc nghiệt của mùa đông cũng tan bay.
Cố Tang Chỉ mặc một bộ váy mềm tinh xảo, khoác thêm chiếc áo lông cáo màu trắng trân quý, lướt trên mặt đất, thấy mấy nô tài trong điện cả người run rẩy, nàng thong dong nói: “Mấy người lui xuống đi, ta tự đi được”.
Mấy nô tài như thấy vị cứu tinh, nhưng chủ mình chưa lên tiếng, cũng không dám lộn xộn, chỉ cẩn thận ngẩng đầ